“Tiểu hòa, đừng có đùa, đợi thím hai con tan làm, bảo thím ấy dẫn con tới cung tiêu xã mua miếng vải may cho con bộ đồ.”
Tô Hòa cười.
Một thước vải bốn hào, may một bộ đồ bảy thước vải, tổng cộng chưa tới ba tệ, tính đuổi cô như ăn mày sao?
“Chú hai, con chỉ muốn xe đạp, nếu chú không nỡ thì thôi. Cùng lắm sau khi quay về, con thuật lại y nguyên sự tình cho ông bà nghe, tin chắc họ cũng sẽ không trách chú. Dù sao chú cũng là vì chuyển sang chính thức, vì tiền đồ của bản thân chú, họ sẽ hiểu cho chú thôi.
Chẳng những họ có thể hiểu cho chú, cha mẹ con cũng có thể hiểu cho chú, tin chắc họ sẽ không trách hờn gì chú đâu.
Phải rồi, lát nữa con phải đi cảm ơn những người tốt bụng ở viện gia thuộc xưởng dệt, nhân tiện cũng nói lại sự khổ tâm của chú, để họ cũng thông cảm cho chú…”
Mặt Tô Vĩnh Thạch xanh như tàu lá!
Đây không phải là uy hiếp trắng trợn sao?
“Tiểu Hòa, con muốn uy hiếp chú hai?”
Tô Hòa cười càng tươi: “Ừm.”
Tô Vĩnh Thạch: “...”
Tô Vĩnh Thạch lập tức thẹn quá hóa giận: “Tiểu Hòa, chú là chú hai con, không phải kẻ thù của con! Đúng, chuyện này là chú có lòng riêng, nhưng chú không phải cũng là vì tốt cho con sao…”
Tô Hòa vỗ tay: “Giới thiệu con cho một tên súc sinh, còn suýt chút bị hắn thiêu chết, chú thật là vì tốt cho con nha! Được rồi, con cũng không đôi co với chú nữa, con đến viện gia thuộc xưởng dệt tìm những người tốt bụng kia nói chuyện đã.”
Tô Hòa nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Tô Vĩnh Thạch vừa nghiến răng vừa giậm chân: “Chú đưa, chú đưa là được rồi chứ gì?”
Tuy nói danh tiếng hiện giờ của ông ta cũng không ra làm sao, nhưng tốt xấu vẫn có thể dùng lý do bị người ta lừa để giải thích. Nếu con nhỏ này bôi nhọ ông ta, hai vợ chồng họ hoàn toàn không thể ở lại xưởng dệt được nữa.
Lúc này, Tô Vĩnh Thạch thật sự hối hận!
Sớm biết như vậy, dù có nói gì, ông ta cũng không dành chuyện làm mối này!
Lúc ông ta đang khổ não, nhìn thấy Tô Hòa lấy ra một tờ giấy và một cây bút chì từ trong cái túi nhỏ đưa cho Tô Vĩnh Thạch.
Bên trên viết rất rõ ràng: “Giấy thu mua, hôm nay Tô Hòa mua xe đạp thanh toán đủ 150 tệ, dùng giấy này làm chứng.”
Tô Hòa cười híp mắt nói: “Chú hai, con biết chú chắc chắn phải bồi thường cho con. Cho nên vừa nãy lúc ở bên trong kê lời khai, con đã viết sẵn giấy thu mua thay chú rồi. Như thế nào? Cháu gái như con chu đáo chứ?”
Chu đáo? Xấu bụng thì có?
Đây là sợ ông ta quỵt, chặn chết đường lui của ông ta đây mà.
Cho dù Tô Vĩnh Thạch hận không thể xé tờ giấy thu mua này, nhưng sau cùng vẫn ký tên lên giấy.
Cuối cùng ông ta đã hiểu vì sao tối qua mẹ nói Tô Hòa chọc tức chết người không đền mạng rồi!
Đâu chỉ là chọc tức chết người không đền mạng, ngay cả người chết cũng có thể bị cô chọc tức cho sống dậy!
Tô Vĩnh Thạch tức giận nói: “Chú còn phải đi làm, hôm nay thím hai con làm ca ngày, ba giờ rưỡi chiều sẽ tan làm, con ngoan ngoãn ở nhà đợi.”
Tô Hòa tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Chú hai, con nhớ rồi, chú yên tâm đi!”
Tô Vĩnh Thạch rất tức!
Rõ ràng là một con sói đội lốt thỏ con cái gì!
Ông ta hừ lạnh một tiếng bỏ đi, đóng cửa cái rầm.
Lúc ra ngoài, nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc bộ đồ Mao đang đứng trong căn nhà cách vách.
Trong lòng ông ta phập phồng, ông Cát sống ở kế bên tính tình cổ quái, chưa từng thấy ông ấy qua lại với ai, sao lại có chàng trai trẻ tới tìm ông ấy?
Lẽ nào là bà con của ông ấy?
Nếu là bình thường, ông ta chắc chắn sẽ hàn huyên đôi ba câu. Dù sao trông cách ăn mặc của đối phương cũng rất sang trọng. Nhưng bây giờ ông ta bị Tô Hòa chọc tức đến hoa mắt, thực sự không có tinh thần đi tạo quan hệ với ai nữa.
Chàng trai trẻ tên Cố Trì Yến, chính là…con tinh tinh ở viện gia thuộc xưởng dệt trước đó.