Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 25:

Chương 25:




Bà ta đi tới nhổ một bãi nước bọt vào Trương Liên Hương: “Cái con vô liêm sỉ này, có cha làm kế toán thì ngon lắm à? Con gái tao còn làm nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã đấy! Chửi người khác không con nối dõi, cha mày không phải cũng không có con trai à? Đứa con gái bất hiếu như mày sao còn mắng cả cha mày nữa vậy!”

Tô Hòa: Không ngờ bà già này cũng đáng yêu đấy!

Tô Vĩnh Chấn điên tiết vì Tô Hòa ăn bậy nói bạ. Nhưng ông ta biết giải thích cũng vô ích, bèn cười cười nói với Tô Hòa: “Đại Nha, chuyện này quả thực là thím út con không đúng, con đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nể tình ông bà con, tha cho thím đi!”

Tô Hòa nhìn ông ta một cái: “Bảo bà ta xin lỗi mẹ tôi và thôn dân, tôi sẽ tha cho bà ta. Nếu không tôi đưa bà ta tới công xã, nói bà ta chia rẽ tình cảm giai cấp giữa anh em nông dân!”

Trương Liên Hương thầm nghĩ hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hơn nữa bà ta cũng bị Tô Hòa chụp mũ đến sợ quéo, không tình không nguyện xin lỗi.

Thực ra Tô Hòa không muốn tha cho họ dễ dàng như vậy. Nhưng thấy ông cụ Tô không muốn truy cứu thêm, cô liền tha cho Trương Liên Hương.

Hai vợ chồng Trương Liên Hương nghiến răng nghiến lợi đi.

Họ vừa đi, người hóng chuyện cũng giải tán.

Về tới nhà, Tô Hòa nhìn dáng vẻ tâm sự trùng trùng của ông cụ Tô, hỏi: “Ông, có phải ông có lo lắng gì không?”

Ông cụ Tô gõ tẩu thuốc lên đế giày, sau đó rít hai hơi, mới thở dài nói: “Mấy hôm nữa là tới vụ xuân, vụ xuân năm nào thôn chúng ta cũng phải mượn trâu ở thôn họ Trương cày đất, xảy ra chuyện hôm nay, sợ là Trương Chiếm Phát sẽ giở trò.

Nếu không mượn được trâu cày, người trong thôn sẽ chỉ trích nhà họ Tô chúng ta.”

Trương Chiếm Phát chính là cha của Trương Hương Liên, kế toán của thôn họ Trương, rất có tiếng nói ở thôn họ Trương.

Tô Hòa thật sự không biết chuyện mượn trâu cày ruộng này. Dù sao thì sau khi nguyên chủ quay về, rất ít khi trò chuyện với người nhà, càng đừng nói đến chuyện mượn trâu cày ruộng.

“Ông nội, nhất thiết phải mượn từ thôn họ Trương sao? Không thể mượn đại đội khác?”

“Thôn họ Trương giàu có nhất, có mười mấy con trâu cày thành niên, đại đội khác miễn cưỡng đủ dùng đã không tồi rồi, không có dư trâu cày cho chúng ta mượn. Haiz, sớm biết như vậy, vừa nãy không nên cho chúng vào nhà, cũng sẽ không có những chuyện này.”

Ông cụ Tô nói xong liền rít thuốc phì phèo, thi thoảng còn bị sặc ho mấy tiếng.

Nói ra những năm qua ông cụ Tô sống không dễ dàng gì, mấy năm trước bởi vì hai vợ chồng con trai cả Tô Vĩnh Quốc không sinh được con trai, bị người trong thôn nói ra nói vào, ông ấy cảm thấy mất mặt.

Cho tới khi con trai thứ hai Tô Vĩnh Thạch sinh cho ông ấy một đứa cháu trai, lúc này ông ấy mới lấy lại tự tin, cho nên ông ấy và bà cụ Tô mới thiên vị Tô Vĩnh Thạch.

Kết quả chưa được hai năm con trai thứ ba Tô Vĩnh Chấn đi ở rể, lại khiến ông ấy mất hết mặt mũi.

Khó khăn lắm hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch mới tới xưởng dệt làm công nhân tạm thời, để ông ấy nở mày nở mặt một phen, bây giờ lại sắp bởi vì chuyện trâu cày mà bị người trong thôn chỉ trích.

Bà cụ Tô lập tức giận Triệu Thúy Nga. Dù sao cũng là Triệu Thúy Nga tát Trương Liên Hương một cái mới dẫn ra những chuyện sau đó.

“Bình thường im ỉm, hôm nay lại bày đặt ra oai!”

Triệu Thúy Nga cúi đầu lau nước mắt, ấm ức nhưng lại không dám nói.

Tô Hòa phì cười: “Bà nội, bà còn nói mẹ con à, vừa nãy nếu không phải Trương Liên Hương chạy nhanh, cây củi đó của bà đã đánh gãy chân bà ta rồi!”

Bà cụ Tô nghẹn lời: “Tao chỉ là hù dọa nó một chút thôi, ai ngu ngốc vồ lên giống như mẹ mày.

Đúng rồi, mày không nói tao lại quên mất, cái con ôn dịch đó cũng không có nói chuyện gạo cứu tế gì, mày lôi chuyện đó ra làm gì?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch