Tô Hòa thở dài: “Bà nội, nếu con không nói như vậy, những người hóng chuyện đó có thể nói đỡ cho chúng ta sao? Nếu không hù dọa bà ta một chút, bà ta thật sự dẫn người của thôn họ Trương tới báo thù chúng ta thì phải làm sao?”
Bà cụ Tô không còn gì để nói.
Ông cụ Tô đặt tẩu thuốc xuống: “Được rồi, ăn tiếp đi, nếu thực sự không được, tôi tìm người trung gian làm hòa, haiz…”
Bữa cơm này cũng trở nên mất vị, đoán chừng chỉ có một mình Tô Tiểu Mãn ăn no.
Về tới phòng phía tây, Triệu Thúy Nga lau nước mắt suốt.
Tô Vĩnh Quốc an ủi: “Chuyện này không trách bà, nếu nó không phải là đàn bà, tôi đã sớm đấm nó rồi, ăn nói láo nháo!
Chẳng phải cha nói rồi sao, ông ấy tìm người trung gian giảng hòa, tuy Trương Chiếm Phát uy vọng cao, nhưng thôn họ Trương còn có đội trưởng!
Cho dù thật sự không mượn được trâu cũng không có gì, chúng ta làm nhiều hơn một chút, người trong thôn thích nói gì thì nói, qua một thời gian sẽ không còn ai nhớ chuyện này nữa.”
Tuy ngoài miệng Tô Vĩnh Quốc nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ rõ ủ dột.
Ngay cả Tô Tiểu Mãn trước giờ không tim không phổi thế mà cũng than ngắn thở dài theo.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô bé sợ bạn bè bài xích mình.
Trẻ con trong thôn chính là như vậy, nếu người lớn bài xích ai, chúng sẽ bắt chước thậm chí là làm quá hơn.
Tô Hòa thuộc kiểu người bao che người nhà, tuy thời gian chung sống với người nhà họ Tô không dài, nhưng đã quy họ vào phạm trù người của mình.
Cô quyết tâm: “Mẹ, mẹ đừng lo, chẳng phải chỉ là vấn đề cày ruộng sao? Con nghĩ cách mượn một cái máy kéo, chuyện được giải quyết ngay.”
Triệu Thúy Nga ngẩn người: “Con nói trâu sắt?”
Người nông thôn bình thường đều gọi máy kéo là trâu sắt, cũng rất hình tượng.
Tô Hòa gật đầu: “Đúng, chính là trâu sắt.”
Không đợi Triệu Thúy Nga nói gì, Tô Tiểu Mãn liền bĩu môi nói: “Chị bớt chém gió đi! Trâu sắt là hàng hiếm, nghe nói công xã chúng ta cũng chả có!”
Triệu Thúy Nga và Tô Vĩnh Quốc cũng cảm thấy Tô Hòa nói lố, máy kéo là đồ hiếm cỡ nào, nghe nói lãnh đạo trong công xã xin cục nông cơ trên huyện mấy năm trời cũng chưa được.
Một cô gái như Tô Hòa có thể làm được?
Quả thực trong lòng Tô Hòa cũng không chắc, cô không định mua ở sở giao dịch.
Món đồ nhỏ thì thôi, thứ đồ lớn giống như máy kéo phải có nguồn gốc hợp lý, nếu không sẽ bị người khác chú ý.
Ở niên đại này, máy kéo do cục nông cơ thống nhất điều phối, lãnh đạo của công xã xin cũng không được, nếu cô đi theo con đường thông thường chắc chắn không được, phải nghĩ cách khác mới được.
Hôm đó hình như Tào Hồng Mai từng nói hai vợ chồng ở phía tây làm việc ở xưởng máy móc, có lẽ có thể bắt tay từ đây…
Nghĩ tới đây, Tô Hòa đến phòng phía đông.
“Ông nội, ngày mai con định đến huyện.”
Ông cụ Tô còn tưởng Tô Hòa nhớ chuyện một trăm năm mươi tệ kia: “Đợi giải quyết xong chuyện trâu cày, ông đi đòi tiền giúp con.”
“Ông nội, con không phải đi đòi tiền, con vào huyện mượn trâu sắt.”
Ông cụ Tô: “Đại Nha, con nói gì? Trong huyện chúng ta chỉ có tổng cộng hai con trâu sắt, mỗi năm đều cấp cho công xã Khởi Bình và công xã Hướng Dương dùng, căn bản không có phần của công xã Hòe Hoa chúng ta. Một con nhóc như con có thể mượn được?”
Tô Hòa nghiêm túc nói: “Ông nội, không thử xem làm sao biết được hay không? Dù sao cũng không mất mác gì, ông cứ để con thử xem! Nếu con thật sự có thể mượn trâu sắt về, nhà họ Tô chúng ta sẽ hoàn toàn nở mày nở mặt ở thôn Hoàng Khê rồi!
Cho dù thôn họ Trương gây phiền phức với chúng ta, mọi người cũng có thể chống lưng cho chúng ta.”
Bà cụ Tô bĩu môi: “Mày nói nghe nhẹ nhàng lắm, không mất mác gì? Vé xe không phải tiền? Chú hai mày tiếp đãi mày không tốn tiền? Mày bớt bớt lại, đừng gây chuyện nữa!”
Tô Hòa không nói gì, nhìn chằm chằm ông cụ Tô.
Ông cụ Tô hút thuốc phì phèo, trong lòng nổi sóng.