“Ông Tô, ông đừng cố chấp nữa, đến nhà họ Trương xin lỗi đi! Đó là con trai ruột, con dâu của ông, sẽ không làm khó ông.”
“Nếu ông cảm thấy không mở miệng được thì bảo Vĩnh Quốc xin lỗi nhà họ Trương, nó làm anh cả, nói vài câu mềm mỏng cũng không tính là mất mặt.”
“Đúng vậy, hạ mình cũng chẳng mất cái gì, nếu còn trì hoãn nữa, sẽ bỏ lỡ mất vụ mùa.”
…
Những người này nói chuyện còn khá uyển chuyển, những gia đình bình thường bất hòa với nhà họ Tô thì nói rất khó nghe!
“Nhà họ Tô mấy người muốn làm anh hùng, chẳng thành vấn đề, nhưng đừng liên lụy người khác!”
“Ngay cả con trai mình cũng ở rể nhà người khác, còn có mặt mũi thể hiện!”
“Trời đất rộng lớn lương thực lớn nhất, nếu ai làm lỡ vụ mùa, người đó sẽ là thù của mọi người!”
…
Ông cụ Tô hút thuốc suốt, ông ấy đã sớm dự liệu được cảnh này, thể diện ông ấy khó khăn lắm mới vớt vát lại lại bị người ta giẫm đạp dưới chân rồi!
Nhưng có thể làm sao được?
Nếu không tới nhà họ Trương xin lỗi, nhà họ Tô bọn họ sã thành con chuột qua đường ở thôn Hoàng Khê, người người chửi đánh.
Ông ấy gõ tẩu thuốc lên đế giày, dằn lòng: “Đừng nói nữa, tôi đi…”
Cạch cạch cạch!
Tiếng cạch cạch cắt lời ông ấy, ngay sau đó bên ngoài truyền tới tiếng hô của không ít người: “Trâu sắt, là trâu sắt!”
“Sao trâu sắt lại tới thôn chúng ta?”
“Nhìn kìa, là Đại Nha của nhà họ Tô! Đại Nha nhà họ Tô lái máy kéo về!”
Tẩu thuốc của ông cụ Tô suýt chút rơi xuống đất, cái gì?
Đại Nha thật sự mượn được trâu sắt về?
Không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Lúc này, người trong nhà đều xông ra giống như ong vỡ tổ.
Ông cụ Tô bình tĩnh lại, run rẩy hút một ngụm thuốc, lúc này mới chắp tay sau lưng đi ra khỏi nhà.
Tô Hòa mở cửa buồng lái, nhảy xuống.
“Mọi người đều ở đây à? Có phải nghe ông cháu nói cháu đi mượn máy kéo, cho nên đều ở đây đợi cháu không?”
Trên mặt mọi người có hơi ngượng ngập, dù sao vừa nãy họ còn ép ông cụ Tô đến thôn họ Trương xin lỗi đền tiền!
Lúc này ông cụ Tô cũng tới cổng lớn, mọi người chủ động nhường đường.
Cuộc đời của ông cụ Tô chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, ngay cả đi đường cũng có hơi mềm mại, giống như giẫm trên bông vậy.
Tô Hòa cười tươi như hoa: “Ông, cháu gái không cô phụ sứ mệnh, mượn được được máy kéo về rồi!”
Khoảnh khắc này, ông cụ Tô cảm thấy mình giống như hoàng đế ngồi ở Kim Điện, cháu gái là đại tướng quân thắng trận quay về!
Sự rầu rĩ vẫn luôn kìm nén trong lòng lập tức được thay thế bằng mãn nguyện.
Ông ấy nhất thời không biết phải nói gì, chỉ liên tục nói: “Giỏi, giỏi, giỏi!”
Tô Hòa lại giới thiệu sư phụ Tô cho ông cụ Tô và đội trưởng Trần Hữu Đức.
Thông thường mà nói, sư phụ Tôn sẽ không quan tâm người trong thôn. Nhưng thái độ lúc này có thể coi là không tồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, trên đường, Tô Hòa phát huy hết bản lĩnh xã giao hướng ngoại, nịnh sư phụ Tôn xoay mòng mòng.
Nếu không phải con trai của sư phụ Tôn đã lập gia đình, đoán chừng ông ấy còn muốn rước Tô Hòa về làm con dâu!
Bà cụ Tô ngắt đùi mình một cái thật mạnh, đau điếng người, lúc này mới tin mình không nằm mơ!
Ông trời ơi!
Đại Nha thật sự mượn được trâu sắt về rồi!
Nghĩ tới sự bí bách và chế giễu vừa mới chịu đựng, bà cụ chống nạnh chửi: “Thằng cha con Trương Liên Hương đó còn muốn bà đây xin lỗi nó, đền tiền cho nó? Đừng có mơ! Không phải chỉ là nuôi mấy con trâu tàn sao? Có gì ghê gớm? Chúng ta có trâu sắt! Một con bằng cả trăm con của họ!”
“Nhà họ Tô chúng tôi thể hiện đấy thì sao? Chúng tôi có bản lĩnh đó! Ông già nhà tôi đã sớm dự liệu được những việc này, bảo Đại Nha vào huyện mượn trâu sắt rồi!”
“Đại Nha của chúng tôi chẳng những xinh đẹp còn rất có bản lĩnh, không tốn công sức gì đã mượn được trâu sắt về! Mười dặm tám thôn không có đứa nào bản lĩnh bằng cháu gái bảo bối của tôi…”