“Cháu gái lớn bảo bối của bà! Bà biết trong nhà chúng ta có con là giỏi giang nhất! Hai hôm nay con không ở nhà, bà nhớ muốn chết…”
Tô Hòa: “…”
Tình yêu của bà nội giống như lốc xoáy, nói tới là tới!
Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga cũng cười tươi, tự hào theo.
Trâu sắt mà ngay cả lãnh đạo công xã cũng không mượn được, con gái họ mượn được!
Con gái thật sự quá có bản lĩnh!
Tô Hòa nói với Tô Vĩnh Quốc: “Cha, còn có sư phụ Trương ngồi xe khách tới, lúc này chắc cũng tới trấn rồi, con bảo anh ấy đợi ở cổng cung tiêu xã, cha cưỡi xe đạp đón một chút.”
Tô Vĩnh Quốc đồng ý ngay, đạp xe đi đón người.
Trước khi đi, Tô Hòa còn nhét cho ông ấy một tờ phiếu thịt, bảo ông ấy mua thịt về.
Tô Vĩnh Quốc cũng không hỏi lai lịch của phiếu thịt, đoán là Tô Hòa mang từ nhà họ Thẩm về.
Tô Hòa mời sư phụ Tôn vào nhà nghỉ ngơi, bà cụ Tô và Triệu Thúy Nga vội nấu cơm.
Người trong thôn vẫn chưa giải tán, vây quanh máy kéo nói nói cười cười.
Mỗi năm thôn Hoàng Khê luôn là thôn làm vụ xuân muộn nhất, lần này cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi!
Sư phụ Tôn rất nghĩa khí, không đợi sư phụ Trương tới, ăn cơm trưa xong liền bắt đầu cày đất.
Không ít người đều đi theo hóng hớt, trong thôn rộn ràng như đón tết.
Ngay cả trường tiểu học trong thôn cũng cho học sinh nghỉ một buổi, chạy ra đồng xem máy kéo, nghe nói còn phải viết văn.
Tô Tiểu Mãn được một đám học sinh tiểu học vây quanh thật sự thích chết được!
Ngay cả nhúm tóc con trên đầu cũng mang theo khí thế vương bá!
“Nhìn thấy chưa? Đây là trâu sắt do chị tớ mượn về!”
“Chị của Tô Tiểu Mãn tớ, chị ruột!”
…
Thôn Hoàng Khê giống như ăn tết, thôn họ Trương lại đìu hiu!
Họ vốn tưởng sẽ đợi được ông cụ Tô tới xin lỗi, kết quả lại đợi được một tin tức khiến họ trợn mắt há hốc mồm.
Thôn Hoàng Khê mượn được trâu sắt, đã đang cày đất rồi!
Làm sao có thể?
Công xã Hòe Hoa cũng không mượn được trâu sắt, một con nhóc như Tô Hòa lại mượn được?
Có người bắt đầu bất mãn với cha con Trương Liên Hương.
Trước đây thôn Hoàng Khê mượn trâu cày không phải mượn không, mỗi lần đều sẽ trả chút tiền, tuy không nhiều nhưng mỗi nhà đều được chia chút đỉnh.
Lần này hay rồi, người ta mượn được máy kéo, căn bản sẽ không tới mượn trâu cày nữa!
Đều là do Trương Liên Hương gây ra!
Đang yên đang lành đến nhà họ Tô gây sự cái gì?
Tô Vĩnh Chấn cũng hối hận!
Tô Hòa chắc chắn có đường, hơn nữa còn là đường rất ghê gớm.
Nếu không có chuyện lần này còn có thể vơ vét được chút lợi ích, bây giờ nào còn mặt mũi tới nhà làm thân?
Không chỉ là ông ta hối hận, hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch ở huyện cũng hối hận xanh mật.
Họ cũng chỉ mới nghe nói, hôm qua thợ máy Hà mời Tô Hòa ăn cơm, đặc biệt bảo nhà ăn nấu bốn món!
Trước khi đi, còn đích thân tiễn tới cổng lớn xưởng dệt.
Chỉ cần Tô Hòa giúp họ nói vài câu tốt đẹp với thợ máy Hà, họ chuyển chính chẳng phải rất dễ dàng?
Hai người bắt đầu trách cứ lẫn nhau, Tô Vĩnh Thạch nói Tào Hồng Mai bủn xỉn hẹp hòi, không nấu đồ ngon cho Tô Hòa.
Tào Hồng Mai trách Tô Vĩnh Thạch không biết cư xử, chọc Tô Hòa tức giận chạy mất!
Trong cơn nóng nảy, Tô Vĩnh Thạch lỡ miệng nói ra chuyện xe đạp, bị Tào Hồng Mai chửi một tràng…
Lúc này, Tô Hòa đang ở nhà chiêu đãi lãnh đạo công xã.
Thì ra là cha của Trương Liên Hương, Trương Chiếm Phát chạy tới công xã mách lẻo, ý tứ là hành động của Tô Hòa đang gây khó dễ cho lãnh đạo.
Lãnh đạo các ông không xin được máy kéo, Tô Hòa người ta xin được, chuyện này chẳng phải chứng tỏ lãnh đạo các ông còn thua cả một đứa con gái sao?