Thái độ của chủ nhiệm La rất tốt: “Tiểu Tô, tới rồi, tôi sắp xếp người cấp thư giới thiệu cho cô ngay.”
Rất nhanh, thư giới thiệu đã xong.
Ngoài thư giới thiệu còn có một thẻ công tác, hàng chức vụ viết: nhân viên liên lạc công xã Hòe Hoa.
Tô Hòa rất hài lòng, xem ra chủ nhiệm La là một người nhanh nhẹn.
Tô Hòa bày tỏ quyết tâm, sau khi nhận được hảo cảm, lúc này mới tới cung tiêu xã mua hai mươi cân miến Phú Cường và năm cân thịt heo, về thôn Hoàng Khê.
Tuy mua ở sở giao dịch ưu đãi hơn nhiều, nhưng thi thoảng Tô Hòa cũng phải làm bộ chút, để người khác khỏi phát hiện sơ hở.
Tô Hòa nghĩ tới lần này vào huyện có thể phải ở một thời gian dài, cho nên cô phải sắp xếp thỏa đáng chuyện ở nhà.
“Bà, buổi tối gói há cảo đi, mời đội trưởng và hai vị sư phụ đó tới ăn cơm.”
Tô Hòa vốn tưởng phải giảng quan hệ được mất cho bà cụ Tô, bà ta mới đồng ý. Không ngờ bà cụ Tô dứt khoát đi băm nhân há cảo.
Tuy bà cụ Tô không có văn hóa, nhưng vẫn còn rất sáng suốt.
Người mời tới đều là người cần dùng tới, nên bỏ vốn thì phải bỏ vốn.
Khi ăn cơm, đội trưởng Trần Hữu Đức vỗ ngực bôm bốp: “Ông Tô, sau này có việc gì cứ nói. Nếu thằng chó Trương Chiếm Phát đó còn dám tới làm loạn, xem tôi xử nó thế nào!”
Ông cụ Tô thẳng lưng, trong lòng cảm khái, không lâu trước đây vị đội trưởng này còn ép ông ấy đi xin lỗi Trương Chiếm Phát, thứ khó nắm bắt nhất trên đời chính là lòng người!
Hai người điều khiển cũng cười tươi rói, khen Tô Vĩnh Quốc là một người tài có cốt làm người điều khiển.
Ăn một bữa cơm, khách chủ đều vui.
Tô Hòa sắp xếp ổn thỏa chuyện ở nhà, ngày hôm sau ngồi xe khách vào huyện.
Tô Hòa không trực tiếp tới nhà Tô Vĩnh Thạch mà tới nhà ông Hà.
Cô xách hai cái túi lưới, bên trong đựng hai lon sữa bột, hai lon sơn trà, hai túi bánh.
Mới đầu bà Hà không chịu nhận, những thứ này đối với gia đình như họ còn dễ nói, đối với nông thôn mà nói lại rất xa xỉ.
Tô Hòa lựa lời nói mãi mới khiến bà cụ nhận đồ.
Tô Hòa lại bắt đầu giúp hai vợ chồng dọn nhà, nấu cơm, bận tới tối, lúc này mới rời đi.
Tô Hòa còn chưa vào sân, nghe thấy Tô Vĩnh Thạch và Tào Hồng Mai đang cãi nhau, trong đó kèm theo tiếng khóc của Tô Kim Bảo.
“Chú hai, thím hai, có nhà không?”
Tiếng cãi trong nhà bỗng im bặt, Tô Vĩnh Thạch đi ra.
Mặt Tô Vĩnh Thạch bị Tào Hồng Mai cào bị thương vẫn chưa khỏi, trông rất nhếch nhác.
Ông ta nhìn thấy Tô Hòa, phản ứng đầu tiên chính là oán hận, chính vì Tô Hòa lừa xe đạp đi mất, ông ta mới cãi um xùm với Tào Hồng Mai.
Nhưng sau đó ông ta lại vui mừng.
Con nhỏ chết tiệt này dường như rất thân với thợ máy Hà, nếu dỗ dành cô vui, nói không chừng có thể giúp hai vợ chồng họ chuyển chính.
Cho nên ông ta nặn ra một nụ cười: “Tiểu Hòa tới rồi, mau vào đây!”
Tô Hòa vào nhà nhìn, Tào Hồng Mai tóc tai bù xù ngồi trên giường, Tô Kim Bảo mặt toàn nước mũi và nước mắt, đang lăn lộn trên giường.
Tào Hồng Mai nhìn Tô Hòa: “Tiểu Hòa, thím hai thật sự xem thường con rồi, con ngay cả chú hai ruột cũng lừa, thật có bản lĩnh!”
Tô Hòa cười: “Thím hai, thím nói đúng rồi, con có bản lĩnh lắm! Biết máy móc của xưởng dệt làm sao sửa được không? Là con móc nối cho xưởng dệt và xưởng máy móc, bán vải lỗi của xưởng dệt cho xưởng máy móc, xưởng máy móc gia công linh kiện cho xưởng dệt để báo đáp.
Để cảm ơn con, xưởng dệt đánh tiếng với cục nông cơ, cử một chiếc máy cày cho thôn Hoàng Khê, lần trước con đã ngồi máy cày về đấy.”
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch trợn mắt há hốc mồm, thế này cũng được?
Đây chẳng phải là tay không bắt sói sao?
Tô Hòa lại lấy ra thẻ công tác ném lên giường, hất cằm, bày tỏ họ mở ra xem.
Sau khi nhặt lên, Tào Hồng Mai mở ra xem, miệng há to đến độ có thể nhét lọt một cái trứng vịt!