Nếu là trước đây Tô Hòa nói như vậy, ông ấy còn có thể cho là Thẩm Như Ý hù dọa Tô Hòa.
Nhưng lúc này lại nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Ông cụ Tô bắt đầu hút thuốc, nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên.
Triệu Thúy Nga có hơi không dám tin: “Đại Nha, Như Ý nó, nó thật sự nói với con như vậy? Chuyện của Triệu Bân thật sự do nó làm?”
Tuy Thẩm Như Ý không phải con ruột của bà ấy, nhưng dù sao cũng tận tay nuôi mười tám năm, bà ấy thực sự không dám, cũng không muốn tin Thẩm Như Ý sẽ làm như vậy.
Tô Tiểu Mãn ngửa đầu nói: “Con cũng cảm thấy chị Như Ý sẽ không làm như vậy, lần trước chị ấy về còn mang sô cô la cho con nữa!”
Tô Hòa nắm nhúm tóc của nó: “Chưa từng học cái gì gọi là đạn bạo đường sao? Nhớ kỹ, sau này em muốn gì đều nói với chị, người khác cho đừng có nhận!”
Tuy Tô Tiểu Mãn không để tâm nhưng cô bé rất khôn, biết bây giờ không thể đắc tội Tô Hòa, im lặng.
Tô Hòa nhìn Triệu Thúy Nga: “Mẹ, con biết có thể mẹ không thể chấp nhận, nhưng đây chính là sự thật! Mẹ cảm thấy không có gì hổ thẹn với cô ta, nhưng cô ta cho rằng chúng ta đã trộm đi cuộc sống đại tiểu thư thành phố vốn thuộc về cô ta.
Như thế này đi, đợi khi con từ huyện về, con gọi chú thím hai về cùng, bảo họ chính miệng nói ra sự thật.”
Ông cụ Tô gõ tẩu thuốc lên đế giày: “Đại Nha, con nói nhà chúng ta phải làm sao?”
Vô hình trung, Tô Hòa đã trở thành trụ cột của nhà họ Tô.
Đây cũng là lý do tại sao Tô Hòa nói ra chuyện của Thẩm Như Ý vào lúc này. Nếu nói ra vào trước đây, người nhà họ Tô chắc chắn sẽ không tin, cảm thấy cô đang nói bậy.
“Thẩm Như Ý dựa lưng nhà họ Thẩm, có tiền có quyền, nhà họ Tô chúng ta phải đoàn kết, chung sức mới có thể ứng phó mưu hèn kế bẩn của cô ta. Con mở họp chính là để nhắc nhở mọi người, đề phòng lọt bẫy của cô ta.
Ngoài ra, từ ngày mai trở đi, tất cả mọi người đều phải học kiến thức văn hóa…”
Bà cụ Tô bĩu môi: “Đại Nha, bà chẳng biết một chữ nào, con đừng hành bà già này nữa!”
Mấy người khác cũng tỏ vẻ cự tuyệt.
Tô Hòa cười nói: “Bà, nhà họ Tô chúng ta không thể nào ở mãi trong cái thôn nhỏ bé này được, con sẽ dẫn mọi người tới huyện, tỉnh, thậm chí là đế đô!
Bà, bà nghĩ xem, tới lúc đó bà ngồi chung với những bà cụ thành phố đó, người ta đều là người có văn hóa, chỉ có bà không biết chữ, bà cảm thấy thảm không?”
Bà cụ Tô nuốt nước bọt: “Con nhỏ này đừng có phỉnh bà, con còn có thể đưa bà đi, đi đế đô? Đó là nơi mà một bà già như bà có thể đi?”
Tô Hòa chỉ vào tổ yến trên xà nhà nói: “Bà, nhà chúng ta giống như chim yến di dời phương nam, chỉ có đi theo bầy đàn mới có thể thuận lợi tới nơi cần đến. Nếu lạc đàn, chỉ có thể chết cóng trong mùa đông.”
Chim yến mập mạp ló đầu ra khỏi tổ, đôi mắt đậu xanh nhìn Tô Hòa, lại rụt về.
Bà cụ Tô im lặng, chết cóng hay không khoan nói, bà ta vẫn muốn đến đế đô làm cáo mệnh phu nhân, bà ta không thể lạc đàn.
Những người khác cũng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể lạc đàn!
Tô Hòa nhìn Tô Tiểu Mãn: “Sau này em dạy mọi người học chữ, tính toán, dạy tốt có thưởng, dạy dở, sau này đừng hòng ăn kẹo nữa!”
Tô Tiểu Mãn bĩu môi gật đầu.
Cô bé trịnh trọng viết trong vở bài tập:
Ngày 25 tháng 4 năm 1975, lần đầu tiên nhà họ Tô mở họp.
Người có mặt: ông nội, bà nội, cha, mẹ, chị, tôi.
Chị nói, chị Như Ý là người xấu.
Đồ người khác cho không được nhận.
Mọi người đều phải chăm chỉ học hành, không ai được lạc đàn.
Sáng ngày hôm sau, Tô Hòa đạp xe tới công xã.
Sau khi đăng ký ở chỗ bảo vệ, lại đợi một lúc, Tô Hòa mới gặp được chủ nhiệm La.