Tô Vĩnh Thạch bị đánh gãy chân, bà cụ Tô chịu kích thích trúng gió rồi qua đời, Tô Tiểu Mãn bị phán tử hình, Triệu Thúy Nga điên điên dại dại, Tô Vĩnh Quốc tới mỏ quặng làm công mắc bệnh phổi nghiêm trọng, cả nhà họ Tô chỉ có thể dựa vào ông cụ Tô vất vả chèo chống.
Khi cô bỏ truyện, nguyên chủ vẫn còn sống, chỉ là sau khi trải qua đủ loại dày vò, đã sống không bằng chết.
Tô Hòa trầm tư một lúc, khoanh tròn lên tên của Tô Vĩnh Thạch.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch nông cạn, trông có vẻ sáng suốt nhưng thực tế không có đầu óc gì, Thẩm Như Ý rất có thể sẽ xúi giục họ làm gì đó.
Cho nên lần này cô vào huyện phải hoàn toàn thu phục hai người này, miễn cho họ ngáng chân.
Ngoài ra, tháng 11 năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học, tới lúc đó cô chắc chắn phải đến tỉnh khác học, không thể nào bảo vệ người nhà họ Tô mãi.
Phải để họ tự mở rộng tầm mắt, có bản lĩnh, khi đối mặt với cạm bẫy của Thẩm Như Ý mới có dũng khí và tự tin đối chọi.
Cũng chính vì như vậy, Tô Hòa mới bảo Tô Vĩnh Quốc đi học lái máy kéo.
Chỉ như vậy thôi vẫn không được, phải cho họ học kiến thức văn hóa mới được!
Ông cụ Tô, Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga chỉ biết một số chữ đơn giản, bà cụ Tô thì mù chữ hoàn toàn.
Sau khi Tô Hòa lên kế hoạch xong, xé giấy ném vào trong lò lửa.
Ăn cơm tối xong, Tô Hòa nói: “Ông, bà, cha, mẹ, Nhị Nha, nhân lúc mọi người đầy đủ, bây giờ chúng ta họp.”
Bà cụ Tô: “Hả? Họp? Họp gì?”
Mấy người khác cũng ngơ ngác, đang yên đang lành họp cái gì?
Đây là nhà, cũng không phải xưởng gì!
Hơn nữa, cho dù họp cũng phải là ông cụ Tô chủ trì mới đúng!
Tô Hòa nhìn Tô Tiểu Mãn: “Em đi lấy bút và giấy, ghi chép nội dung cuộc họp lại.”
Tô Tiểu Mãn đang muốn từ chối, Tô Hòa bổ sung một câu: “Nếu ghi tốt, chị mang sô cô la từ huyện về cho em.”
Tô Tiểu Mãn chạy vèo về phòng lấy vở bài tập và bút chì.
Cuộc đời Tô Tiểu Mãn chỉ ăn sô cô la đúng một lần, là lần trước khi Thẩm Như Ý quay về mang tới.
Mùi vị đó khiến cô bé nhớ nhung tới bây giờ.
Đợi Tô Tiểu Mãn ngồi xuống trở lại, Tô Hòa nghiêm túc nói: “Biết tại sao trước đây con nhảy sông không?”
Người nhà họ Tô đều lắc đầu, họ muốn biết, nhưng không dám hỏi, sợ kích thích Tô Hòa nhảy sông lần nữa.
“Hôm đó Thẩm Như Ý nói với con hai chuyện, một là Tề Viễn Sinh hứa hôn với con đã qua lại với cô ta rồi.
Một chuyện khác là Thẩm Như Ý cảm thấy nhà họ Tô chúng ta có lỗi với cô ta. Cho nên cô ta nói muốn báo thù nhà họ Tô chúng ta, khiến chúng ta tan nhà nát cửa…”
Không đợi Tô Hòa nói hết, bà cụ Tô bắt đầu chửi rủa!
“Chúng ta có lỗi với nó? Nó vừa chào đời giống như con mèo con, hai vợ chồng thằng cả cầu ông lạy bà khám bệnh cho nó mới nuôi nó lớn được, đổi lại là gia đình khác đã sớm để nó tự sinh tự diệt rồi! Những năm qua nuôi nó như tiểu thư, con gái nhà ai chỉ kiếm được hai điểm công? Cũng chỉ có nhà họ Tô chúng ta đối xử với con trân trọng như vậy! Kết quả thì sao, lại nuôi ra một đứa vô ơn! Khiến nhà họ Tô chúng ta tan nhà nát cửa, tôi phi! Đường cùng, bà đây đánh chết nó…”
Bây giờ Tô Hòa đã nhìn thấu bản chất của bà cụ Tô, bà cụ này chỉ được cái mạnh miệng trong nhà.
Đừng thấy bà ta chửi dữ, nếu Thẩm Như Ý tới thật, bà ta là người sợ đầu tiên.
Có điều lời của bà cụ Tô khiến cô nổi lên nghi ngờ.
Khi Thẩm Như Ý chào đời cực kỳ yếu ớt. Nếu như vậy, liệu có phải là Tống Nhàn cố ý sai người đổi con không?
Dù sao thì ở niên đại này tỉ lệ chết yểu quá cao!
Tô Hòa tạm thời cất nghi hoặc trong lòng, tiếp tục nói: “Trước đây con vào huyện đã tra rõ rồi, sở dĩ chú thím hai giới thiệu Triệu Bân cho con cũng là có người xúi giục. Kẻ đứng sau chắc chắn là Thẩm Như Ý, cô ta đã bắt đầu báo thù rồi.”
Tô Hòa nói vậy, sắc mặt của ông cụ Tô hoàn toàn thay đổi.