Mặc dù ban nãy trò chuyện không nhiều, nhưng dựa theo bộ não thông minh của Tiêu Hiểu đã chắt lọc ra rất nhiều tin tức hữu dụng: hồi nhỏ Vương Vệ bị mẹ Vương vứt bỏ, ném lên trên núi. Những người bên ngoài này đều là thân nhân của Vương Vệ, hiện giờ lại như nước với lửa, thậm chí mẹ ruột còn hận không thể để anh chết, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt thù hận, chán ghét, sợ sệt mà nhìn Vương Vệ.
Tiêu Hiểu sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn từ nhỏ, cô thật sự không tưởng tượng nổi bị chính người thân của mình đối đãi như vậy, sẽ có tâm trạng như thế nào.
Lúc này Tiêu Hiểu thật sự đau lòng cho Vương Vệ, cô biết dưới vẻ bề ngoài hung hãn của chàng trai này thực ra ẩn dấu một trái tim mềm mại. Những người nhà họ Vương bị mù mắt này! Cứ coi trân châu là mắt cá, ngu muội đến cực điểm.
Cổ họng Vương Vệ run rẩy một chút, môi mấp máy, nhưng không nói ra được câu nào.
Tiêu Hiểu lại nở nụ cười với anh, lúc này mới nhìn về phía những người họ Vương ở bên ngoài: “Thím, thím không hiểu thì đừng nói linh tinh được không, anh ấy....” Tiêu Hiểu muốn nói tên của Vương Vệ, nhưng lời đến bên miệng mới nhớ ra vẫn chưa biết tên anh là gì, dừng một chút, dứt khoát nói: “Chồng của tôi sống tốt như vậy, thím nhìn xem những người sau lưng thím, có ai đẹp trai bằng anh ấy. Chẳng qua chỉ là đồng tử khác lạ mà thôi, đôi mắt này đẹp biết bao nhiêu, nhưng mấy người lại vô tri ngu muội, thiếu kiến đa quái[1] như vậy.
[1] Thành ngữ ý chỉ những người thiếu hiểu biết gặp được điều ít gặp thì cảm thấy kì lạ, sau thường dùng để mỉa mai, chế nhạo những người thiếu hiểu biết.
Tiêu Hiểu vừa nói xong, liền lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người lên người cô.
Đôi mắt của mẹ Vương lóe sáng, ban đầu bà ta đồng ý cưới Tiêu Hiểu vào cửa, một mặt là vì ông nội của Vương Vệ trước khi lâm chung liền định ra quy củ, nhất định phải nuôi lớn rồi cưới vợ sinh con cho Vương Vệ thật tử tế, con trưởng và con thứ nhà họ Vương ai đáp ứng yêu cầu của ông cụ thì người đó mới có thể có được tiền nuôi dưỡng Vương Vệ.
Bà ta và chồng thân là cha mẹ ruột của Vương Vệ, tất nhiên chiếm ưu thế, thêm cả khóc lóc ở trước mặt ông cụ, nói mình ban đầu vứt bỏ Vương Vệ hối hận biết bao, bấy giờ mới tranh giành được quyền nuôi dưỡng Vương Vệ.
Nhưng ông cụ cũng đã nói, nếu như sau khi ông ấy chết con thứ không thực hiện theo, con trưởng liền đón Vương Vệ qua, tiền cũng phải lấy đi. Mấy năm nay anh cả vẫn luôn nhìn chòng chọc như hổ đói vào phần tiền đó, bức ép khiến bọn họ không thể không cho Vương Vệ ăn cơm, hiện giờ lại cưới vợ cho anh. Đương nhiên Vương Vệ là người khó đối phó, nguyên nhân người nhà họ Vương không dám tùy tiện chọc vào Vương Vệ bị mẹ Vương tự động xem nhẹ, bà ta không muốn thừa nhận mình lại sợ đứa con đã từng bị chính tay mình vứt bỏ.
Một mặt khác cũng là vì Tiêu Hiểu của nhà họ Tiêu là người nhát gan chịu khó có tiếng trong thôn Tiểu Tiền, cưới vào cửa cô con dâu như vậy vừa có thể làm con la lại dễ bắt nạt, bấy giờ mới nắn mũi đưa cho nhà họ Tiêu hai mươi đồng tiền làm sính lễ, cưới người về đây.
Lúc gặp nhau, con nha đầu này đều không dám ngẩng đầu nhìn người, đầu hận không thể rụt vào trong lồng ngực, đứng ở trước mặt bọn họ đều phát run.
Mà lúc này lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, còn dám trực tiếp cãi lại bà ta....
Mẹ Vương nhìn Tiêu Hiểu một cái thật sâu, giả cười nói: “Vợ thằng tư, sao con có thể gọi mẹ là thím? Mẹ là mẹ chồng con, con phải gọi là mẹ.”
Tiêu Hiểu dựa vào bên cạnh Vương Vệ, mẹ Vương cười, một bộ răng vàng khè dù có ở dưới tia sáng u ám cũng lộ rõ ra, Tiêu Hiểu thấy mà toàn thân nổi cả da gà.
“Tôi là gả cho chồng tôi, thím đã không nhận anh ấy làm con rồi, thế tại sao tôi phải coi thím là mẹ chồng.” Phải gọi một người phụ nữ lòng dạ ác độc như vậy một tiếng mẹ, vẫn là giết cô cho nhanh.
Nói xong mỉm cười nhìn về phía Vương Vệ, ánh mắt đó giống như là nói nhìn xem tôi đã giúp anh xả giận rồi nè!
Vương Vệ nhịn không được cười phá lên, cảm thấy trông Tiêu Hiểu như vậy thật sự còn khá thuận mắt. Lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu lộ ra chút nào, mắt liếc nhìn bốn phía, vờ ra vẻ không để ý nói: “Cô gọi hay không liên quan gì đến tôi?” Chỉ là ý cười ở khóe môi không ép xuống được đã để lộ tâm trạng thật sự của anh, sau đó trong lòng lại nổi lên một luồng nhiệt ý, nha đầu này đúng là, thật sự quá không biết xấu hổ rồi, luôn mồm chồng của tôi, chồng của tôi, thích anh đến vậy sao?