Mẹ Vương không nhìn nổi hai người ở trước mặt mọi người mập mờ thân mật, bèn đen mặt nói: “Cô thích gọi thì gọi, nhưng cô đã gả vào nhà họ Vương chúng tôi rồi, thì phải tuân theo quy tắc của nhà họ Vương, cô dâu mới vào cửa ngày thứ hai là phải xem tay nghề, hôm nay vốn dĩ đến lượt cô nấu cơm, mà cô và Lão Tứ lại chạy lên thị trấn lười nhác một ngày, bữa tối cô nấu đi, ca ngày mai cũng là cô nấu. Nếu như không làm, thì cô và thằng tư… đều không có cơm ăn.”
Tiêu Hiểu a một tiếng, nấu cơm? Cô không biết.
Vương Vệ hừ một tiếng: “Điều bọn tôi nên làm hiển nhiên bọn tôi sẽ làm, lấy lương thực ra đây!” Anh trực tiếp vươn tay đòi mẹ Vương lương thực. Lương thực bị mẹ Vương khóa trong căn phòng mà bà ta ngủ, trông cứ như báu vật vậy.
Người nhà họ Vương lúc này mới đi, chẳng bao lâu, một người phụ nữ bê lương thực vào phòng bếp, cô ta không dám vào trong bếp, chỉ ở ngoài cửa nói với Tiêu Hiểu: “Vợ chú tư, mẹ nói bảo cô buổi tối làm cao lương, hấp một lồng bánh bao ngô, cắt một bát dưa muối để ăn với cơm.”
Nói xong liền đặt lương thực ngay cửa, nhảy vụt đi giống như con thỏ vậy.
Tiêu Hiểu thấy mà che miệng cười khanh khách, sau đó lại là chua sót, người nhà họ Vương sợ Vương Vệ đến vậy, có thể thấy thường ngày Vương Vệ giả vờ có bao nhiêu hung hãn, nhưng người mềm lòng lương thiện như anh lại phải cố gắng làm ra dáng vẻ hung dữ, khiến người ta đau lòng quá đi thôi.
Vương Vệ không biết Tiêu Hiểu nhìn anh thành một con thỏ trắng lương thiện mềm mại, đi đến cửa bê lương thực đặt lên bếp lò: “Làm đi.” Đương nhiên không phải là sợ sự uy hiếp của mẹ Vương, mà là hôm nay Tiêu Hiểu vẫn chưa ăn gì, nếu như không làm, buổi tối lại phải đói bụng.
Tư vị lúc đói bụng rất khó chịu, Tiêu Hiểu gầy như vậy, nếu lại đói tiếp thì thật sự là gió thổi cái liền bay mất, đến lúc đó chẳng lẽ muốn anh đuổi theo vợ ở trong gió?
Chữ vợ trằn trọc ở đầu lưỡi anh một lúc, lại bị anh lặng lẽ nuốt xuống, lá gan của Tiêu Hiểu nhỏ như vậy, còn vì anh chống đối lại mẹ Vương, có thể thấy đúng là vô cùng thích anh rồi.
Hầy, phiền, Vương Vệ khổ não nhổ một nhúm tóc, đều tại mị lực của anh quá lớn.
Thầm cười một tiếng, quay đầu thấy Tiêu Hiểu đang nhìn lương thực không động đậy gì, bèn nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Tôi không biết nấu cơm.” Tiêu Hiểu ngẩng đầu chọt đầu ngón tay vào nhau nhìn Vương Vệ.
Mặt của Vương Vệ lập tức xụ xuống: lại nữa rồi, nha đầu này sao toàn bò lên thang vậy. Nghe đi, không biết nấu cơm, đây là tiếng người sao, ai không biết khi cô ở nhà mẹ đẻ, việc nhà của nhà họ Tiêu đều là cô dẫn theo mấy em gái lo liệu cả.
“Cô chính là ỷ vào cô...” Cô thích tôi! Muốn dạy dỗ Tiêu Hiểu một trận, để cô đừng có lúc nào cũng làm trò vớ vẩn trước mặt anh, nhưng nhớ tới hồi nãy cô mới vì anh mà nói mấy câu, còn khen anh đẹp trai, rồi lại gọi anh là chồng....
Chả trách cái miệng nhỏ bôi mật, thì ra là đang ở đây chờ đợi.
Lại cảm thấy Tiêu Hiểu vốn dĩ nhát gan, cô không giống với mấy hạng người không biết xấu hổ của nhà họ Vương. Nếu như bị mình mắng một trận liền bị dọa sợ thì sao giờ?
Anh thở dài một hơi, đen mặt bắt đầu rửa nồi: “Tiêu Hiểu, cô nhớ kĩ cho tôi, tôi chỉ làm một lần, cô xem cho tử tế, nếu như còn để tôi giúp cô nấu cơm tiếp, xem tôi...” phải làm sao anh cũng không biết nữa, nha đầu này vừa giương mắt nhìn về phía anh, giống như cún con xin ăn, làm cứ như là anh bắt nạt kẻ yếu vậy, sao mà làm nổi hung dữ mắng mỏ được? Chứ đừng nói là động tay. Lời hung dữ nói được một nửa, phát hiện bản thân thế mà không có cách nào làm khó Tiêu Hiểu, điều này khiến cho mặt Vương Vệ càng đen hơn, hầm hừ một tiếng, khí thế không được đủ lắm nói: “....Tôi liền không giúp cô nữa.”