Hai người nhìn nhau nửa ngày, Hoắc Sênh là người phản ứng đầu tiên, ngoảnh mặt đi: “Đội trưởng Triệu.” Hoắc Sênh thật không ngờ người bị kéo vào ruộng ngô lại là Triệu Vệ Đông, lúc này còn đụng mặt nhau như vậy, ngay cả Hoắc Sênh tính tình điềm tĩnh cũng sững sờ trong giây lát.
Triệu Vệ Đông mới chui ra khỏi ruộng ngô, trên mặt treo tươi cười, dáng vẻ lưu manh, vừa thấy Hoắc Sênh sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, anh nhíu chặt lông mày đen rậm, trên tóc còn một ít mạng nhện vô tình dính lại lúc chui ra, cộng với nút áo trên cùng không được cài chặt, vừa nhìn là biết mới cùng chung chạ bừa bãi với người ta.
“Tôi có việc gấp phải về ký túc xá thanh niên tri thức, đi trước.” Hoắc Sênh thần sắc bình tĩnh, như thể cô vừa đi qua là liền đụng phải Triệu Vệ Đông.
Nụ cười trên mặt Triệu Vệ Đông tắt đi, nhìn cô đầy ẩn ý, không nói lời thừa thãi, banh mặt thanh âm thô khan nói hai chữ: “Đi đi.”
Hoắc Sênh lập tức như được ân xá, xoay người bước một bước hai rời đi, trước khi đi còn phát hiện tay mình vẫn cầm cục đá mới nhặt liền nới lỏng cổ tay ném cục đá vào ruộng ngô.
Triệu Vệ Đông đưa mắt nhìn hòn đá mà Hoắc Sênh đã vứt lăn long lóc trong ruộng ngô, thản nhiên giơ tay cài lại nút áo.
“Ra ngoài không xem Hoàng lịch.”
*Ý là ra ngoài không xem lịch ngày, ở đây ý chỉ là không xem ngày tốt xấu.
*
Trở lại ký túc xá, Hoắc Sênh tim đập thình thịch, lần trước là đầu cơ trục lợi, lần này là ruộng ngô, lần đầu tiên là nguyên chủ nhảy sông, hình như mỗi lần cô gặp phải Triệu Vệ Đông đều không có chuyện gì tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Hoắc Sênh chợt vui vẻ, thập niên 70, lá gan của Triệu Vệ Đông quả thực là đủ lớn, một đại đội trưởng nhưng cái gì cũng dám làm. Sau một ngày mệt mỏi, Hoắc Sênh dùng chậu tráng men rửa mặt, thu dọn một phen.
Một lát sau, Lý Trường Mỹ trở lại, trong khoảng thời gian này, công việc của cô ta là nhẹ nhàng nhất, sáng sớm đã kết thúc, nhưng thời gian trở lại ký túc xá thì lại càng ngày càng muộn.
Sau khi Lý Trường Mỹ trở về, đầu tiên là khinh thường liếc nhìn vị trí của Hoắc Sênh, sau đó ngồi ở bên giường một hồi, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng lục lọi vị trí đầu giường mình nằm, từ trong túi lấy ra một hũ thơm đóng hộp, màu sắc vàng tươi rạng rỡ, làm người ta ứa nước miếng.
Một số người trong ký túc xá bị cái hũ thu hút, Lý Trường Mỹ cầm cái hũ, tìm một đôi đũa, vặn nắp hũ một tiếng "cạch", cho người trong ký túc xá mỗi người một miếng thơm óng a óng ánh.
Loại đồ ăn nhẹ đóng hộp này chỉ có người dư dả tiền bạc mới đi lên Hợp tác xã mua ăn cho đỡ thèm, hơn nữa quan trọng phải có hàng thì mới mua được, trước đây Lý Trường Mỹ không có những thứ này, cho dù có cũng không nỡ đem ra chia cho người trong ký túc xá ăn, chẳng qua gần đây thỉnh thoảng có đồ tốt để ăn, không nói đến đồ hộp còn lén được ăn bánh quy lòng đỏ trứng, cũng không biết có phải trong nhà đột nhiên giàu có hay không.
Khi hũ thơm được mở ra, mùi thơm ngọt ngào của trái cây thoang thoảng lan tỏa trong ký túc xá, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, thanh niên tri thức trong ký túc xá được ăn một miếng thơm đều trìu mến nói chuyện với Lý Trường Mỹ, kéo gần quan hệ, hy vọng lần sau Lý Trường Mỹ có đồ gì ngon có thể rộng rãi chia sẻ cho mình một ít.
(*) Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay
Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Hoắc Sênh và hai nữ thanh niên trí thức khác trong ký túc xá đang ngồi nói chuyện trên chiếc ghế dài, lần trước Hoắc Sênh cho bọn họ mượn một cuốn sách, cả bọn đang thảo luận về những danh ngôn nổi tiếng trong sách, Hoắc Sênh ngồi ở giữa, Lý Trường Mỹ dừng bước rồi đi tới, đầu tiên là nói chuyện với thanh niên tri thức bên cạnh Hoắc Sênh, sau đó cười dùng đũa gắp miếng thơm cho hai nữ thanh niên, một mình bỏ qua Hoắc Sênh, giống như Hoắc Sênh không tồn tại.
Hai nữ thanh niên kia từ từ mới nhận ra, cắn miệng thơm ngọt lịm trong miệng, lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vì thế đều đứng dậy từ băng ghế tản ra. Lý Trường Mỹ tiến đến bên cạnh bọn họ: "Các cô muốn đọc sách gì? Tôi có thể cho hai người mượn, muốn xem muốn đọc bao lâu cũng không sao, chỉ cần nhớ trả cho tôi là được.”