Đây là muốn lôi kéo người trong ký túc xá để cô lập Hoắc Sênh, hai nữ thanh niên mỉm cười nói lần sau vậy.
Lý Trường Mỹ đóng nắp hũ lại, đặt nó lên bàn, nhìn Hoắc Sênh bằng ánh mắt khiêu khích, cô ta chính là muốn làm Hoắc Sênh khó chịu.
Kể từ khi bị gạch tên trong danh sách về thành phố, thái độ của Lý Trường Mỹ đối với Hoắc Sênh đã thay đổi rất nhiều, mặc kệ rốt cuộc có phải Hoắc Sênh giở trò hay không, hiện tại cô ta một lòng một dạ chăm chăm Hoắc Sênh, chỉ cần có cơ hội cô ta liền phải đối phó Hoắc Sênh.
Trước đây hồi hai người thân thiết với nhau, cô ta bám lấy Hoắc Sênh có xuất thân tốt, trong nhà có tiền, cha còn làm bác sĩ, lấy được không ít đồ từ Hoắc Sênh, nhưng hôm nay, cha Hoắc lại xảy ra chuyện, tình huống khác đi rất nhiều, đăng báo đoạn tuyệt quan hệ thì thế nào? Bây giờ Hoắc Sênh chính là một thành phần thanh niên tri thức không tốt, tương lai đừng nói có công việc tốt, cho dù hẹn hò cũng chưa chắc tìm được mối nào tốt. Lý Trường Mỹ càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình tốt hơn nhiều so với Hoắc Sênh, nếu lần này không thể quay lại thành phố thì cô ta sẽ đợi lần sau, bạn đời cô ta sẵn sàng đợi cô ta.
Loại chuyện dùng đồ ăn lôi kéo ở ký túc xá thường xuyên xảy ra, Hoắc Sênh cho rằng cách cư xử của Lý Trường Mỹ khiến người ta cực kỳ chán ghét, nhưng cô cũng không quá để trong lòng, miếng ăn này cô không thiếu, huống chi ngày mai là ngày làm việc cuối cùng, cô sẽ đi tìm gặp bí thư xã yêu cầu sắp xếp cho cô vào một đội sản xuất khác, đỡ cho lúc bắt đầu làm việc phải nhìn sự ghê tởm của Tôn Kính Văn, trở về ký túc xá lại tới Lý Trường Mỹ âm dương quái khí.
*
“Hôm nay cô không cần làm việc, buổi tối tới kho hàng trông giữ ruộng lúa mì.”
Sáng sớm, Hoắc Sênh mặc đồ tay dài, bọc người kín mít, chờ Tôn Kính Văn giao việc cho mình, không nghĩ tới Tôn Kính Văn bảo cô về trước, buổi tối đến đây canh giữ ruộng lúa mì.
Việc canh kho và canh ruộng lúa mì trước giờ vẫn do mẹ chồng Tôn Kính Văn làm, trong thời gian này lúa mì và một ít ngũ cốc do đội thu hoạch được đều được chất đống phía sau kho hàng, đồ đạc có thể bị trộm thế nên buổi tối phải có người canh giữ nơi này.
Người canh ruộng lúa mì ban ngày không phải làm việc, đợi tới sẩm tối mọi người kết thúc công việc thì lại đây nhận việc, giữ đến nửa đêm về sáng có người tới bàn giao là được, việc này không nặng, chỉ có người thân của đội trưởng mới có thể làm, đó giờ đều là một tay mẹ chồng Tôn Kính Văn làm, bây giờ Tôn Kính Văn chỉ tên đích danh bảo mình đi canh, Hoắc Sênh lập tức cảm thấy không thích hợp.
Canh ruộng chỉ có một người, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, Hoắc Sênh muốn nhờ một nữ thanh niên trong ký túc xá đi cùng mình, nếu không ai đồng ý thì cô tìm nam thanh niên tri thức, trong đội cũng có vài thanh niên rất thật thà, ngày thường cũng chiếu cố Hoắc Sênh, cái này sẽ an toàn hơn so với việc nửa đêm ở ngoài đồng lúa mì một mình.
Đây là công việc nhẹ nhàng nhất mà Tôn Kính Văn giao cho Hoắc Sênh mấy ngày nay, ai cũng cho rằng một cô gái như Hoắc Sênh đã vất vả nhiều ngày như vậy nên xứng đáng có một công việc dễ dàng, bằng không mỗi ngày gánh nước cắt lúa, cường độ lao động cao như thế một cô gái sao có thể chịu được.
Hoắc Sênh đang định nói với nữ thanh niên trí thức trong ký túc xá nhờ cô ấy đi canh cùng mình, kết quả chưa kịp nói thì Tôn Kính Văn lại lên tiếng.
“Còn những thanh niên tri thức khác, buổi tối đến nhà tôi tập hợp, mọi người đã làm việc ở đội sản xuất một đoạn thời gian, từng người đề xuất ý kiến, trao đổi rút kinh nghiệm lẫn nhau, chúng ta không thể cứ làm việc thiếu suy nghĩ như vậy được!”
Nhóm xã viên vừa nghe vừa đồng loạt nhất trí vỗ tay, rõ! Không thể làm việc thiếu suy nghĩ, bọn họ càng tin tưởng vào đội trưởng Tôn hơn. “Quay về ngủ đi, đến tối đầy đủ năng lượng rồi lại đây.” Tôn Kính Văn giống như cực kỳ tích cực công chính nói một câu với Hoắc Sênh, sau đó tiếp tục phân chia công việc cho những người khác.
Sau một hồi trao đổi, tới tối chỉ có Hoắc Sênh là người duy nhất đến gác đêm, tâm trạng cô bấn loạn, thà bảo cô đi làm công còn hay hơn, nói thế nào ban ngày ban mặt Tôn Kính Văn không dám làm cái gì, mà một mình gác đêm cô trái lo phải nghĩ, trở về ký túc xá cũng chẳng ngủ bù, đi một chuyến đến nhà ăn tìm đại sư phụ.
“Sư phụ, có dao nhỏ không ạ?” Hoắc Sênh ghé vào cửa kính kêu người bên trong.