Sở Ngu đẩy đồ dư về phía trước: "Mấy thứ này để trong ngăn tủ, em lấy những thứ bình thường hay ăn ra.
Đại Căn Nhi đi nấu nước pha sữa bột, Nhị Đản dọn ngăn tủ, vậy là xong việc."
Anh trai Sở muốn gõ đầu cô lại bị cô giữ tay lại, anh ấy đỏ mặt bất mãn nói: "Đã nói không được gọi tên mụ! Còn nữa, em không biết lớn nhỏ với ai đấy, gọi anh!"
Tên của anh trai Sở là Sở Giang Sơn, tên mụ là Sở Đại Căn Nhi.
Em trai Sở tên là Sở Giang Hà, tên mụ là Sở Nhị Đản.
Nhị Đản còn nhỏ, không có cảm giác gì với tên ngoài hay tên mụ.
Nhưng bạn Sở Đại Căn Nhi sau khi lớn dần thì nhiều lần mãnh liệt kháng nghị tên mụ của mình, sau này người nhà cũng bớt kêu thế.
Bây giờ tên mụ lại bị em gái mạnh mẽ kêu ra, anh ấy hơi thẹn quá hóa giận.
Sở Ngu khoát tay: "Biết, biết rồi, nhanh đi nấu nước pha sữa bột, bận bịu nửa ngày như thế, anh không đói em cũng đói rồi."
Đại Căn Nhi tức giận chạy đến nhà bếp, ba căn phòng cấu tạo không khác nhau lắm, chia bên trong, bên ngoài và có lò ở giữa.
Trong phòng có chiếc nồi lớn xem như nhà bếp.
Phòng của ba anh em không nấu nướng, chiếc lò ở giữa dùng để tối hơ giường hoặc thỉnh thoảng nấu nước.
Sau khi phân công việc xong, Sở Ngu không rảnh rỗi, cô cầm túi vải nhỏ ở một bên kiểm tra tài sản vừa đoạt lại.
Cô mở túi vải ra, bên trong là các loại phiếu cột thành cọc lớn, dùng giấy kẻ ô bọc lại.
Sở Ngu đếm qua, tổng cộng 1920 tệ.
Có rất nhiều loại phiếu, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu lương, phiếu đường, thậm chí còn có phiếu xe đạp.
Không nói đến tiền, chỉ với đống phiếu này không phải gia đình nông dân bình thường có thể tích lũy ra được.
Rất nhanh, khi nhìn thấy tờ giấy đầy chữ kia, nghi vấn của Sở Ngu đã được giải đáp.
Đó là thư do mẹ của ba người, Thẩm Phái Quân viết.
Thư rất dài, chủ yếu nói về cuộc sống ở thành phố Kinh của bà, hỏi han cuộc sống của ba anh em, còn hỏi mỗi tháng gửi tiền và phiếu có nhận được không.
Phần cuối thư dùng giọng điệu thận trọng, hi vọng sau khi bọn nhỏ đọc thư có thể trả lời bà.
Từ nội dung bức thư và ngày tháng có thể nhìn ra đây không phải là phong thư đầu tiên, nhưng cho dù giấy viết thư hay phong thư cũng chỉ tìm được một cái, vậy những lá thư khác ở đâu? Có phải bị hủy rồi không? Những điều này vẫn còn chưa biết được.
Hơn nữa cho dù là thư hay là tiền, trong trí nhớ của nguyên chủ chưa từng nhìn thấy.
Vừa rồi ở trong phòng Sở Ngu chỉ lừa dối Triệu Tú Liên rằng cô có ký ức của nguyên chủ nên không tin mẹ nguyên chủ bỏ đi, không quan tâm ba đứa con của mình.
Mà sự thật trước mắt đã chứng minh điều này, đồ mẹ nguyên chủ gửi đến đều bị chặn lại, mà ba anh em không hề biết về những thứ này.
Không biết người làm ra những chuyện này chỉ tham lam mấy thứ này không muốn cho ba đứa nhỏ biết, hay muốn cắt đứt quan hệ giữa ba đứa nhỏ và mẹ ruột.
Về phần người làm ra chuyện này là Triệu Tú Liên hay cha Sở, bây giờ cũng không biết được.
Song, Sở Ngu không để ý đến những chuyện này, những chuyện này không liên quan với cô.
Nước đã sôi, anh trai Sở chạy qua nhà chính lấy ba chiếc bát đã pha sữa bột đặt lên bàn, em trai Sở lấy chén thức ăn Sở Ngu cho mình ra khỏi ngăn tủ, chén đầy ắp đó thằng bé không hề động tới.
Ba anh em xếp bằng ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ trên giường đất, có bánh ngọt thơm ngon và sữa bò nóng hổi, đây là bữa cơm ngon nhất của ba người sau khi mẹ rời đi.
Giày vò một phen, lúc ăn cơm xong trời đã tối đen, bạn nhỏ Sở Nhị Đản ôm chăn mền, chu mông nằm sấp ngủ mất.
Trước khi Sở Ngu xuyên qua đã làm giải phẫu tám giờ liên tục, sau khi xuyên qua lại bò ra khỏi hồ nước, bây giờ cả thể xác và tinh thần đều rất mệt.
Cô ngáp một cái, không để ý đến độ sạch sẽ của bộ chăn nệm, tùy tiện đắp chăn lên người rồi chuẩn bị đi ngủ.
May mà trước khi ngủ không quên chuyện quan trọng, cô nhét túi tiền vào tay anh trai Sở: "Anh giữ cho kỹ, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp, ngủ ngon."