Nhưng trong tình trạng hiện tại, chồng vẫn còn choáng váng nằm đó, hai đứa con ruột thì còn nhỏ, mụ ta căn bản đánh không lại Sở Ngu.
Triệu Tú Liên như bị nghẹn một hơi ở ngực, suýt nữa làm chính mình nghẹn chết.
Sở Ngu không để ý đến suy nghĩ của mụ ta, cô nhìn thoáng qua Triệu Tú Liên, nâng cằm về phía Sở Lập Nghiệp: "Lại đây, đi theo tôi, dùng khí lực lớn nhất của bà."
Triệu Tú Liên không dám nói thêm gì, hít sâu một hơi bò lên trên giường, dựa theo lời Sở Ngu phân phó dùng sức ấn lên người ba Sở.
Đại khái qua mười mấy giây, mí mắt Sở Lập Nghiệp giật giật, lập tức chậm rãi tỉnh lại, Triệu Tú Liên chứng kiến cảnh tượng này, suýt nữa khóc ra.
Cũng không phải tình cảm của bà ta đối với Sở Lập Nghiệp sâu đậm bao nhiêu, dù sao thời buổi này đều là như vậy, xem mắt, kết hôn, sống qua ngày, sinh con.
Quả thật bình thường ở trong nhà người đàn ông có địa vị cao nhất, nhưng đó là căn cứ vào tiền đề người đàn ông là chủ lực nuôi gia đình, muốn nói tình cảm, thật đúng là không bằng đứa con gái có quan hệ huyết thống sâu đậm.
Hơn nữa hiện tại dưới loại tình huống này, bụng còn ăn không đủ no, nào còn có tâm tư gì nói chuyện gì nữa.
Mụ ta và Sở Lập Nghiệp là đi thêm bước nữa, kết hôn lần hai, kết hôn chính là vì ở cùng nhau sống qua ngày, cho nên Sở Lập Nghiệp đóng vai trò trụ cột nhất định không thể ngã xuống, không ai rõ ràng hơn người từng làm quả phụ như mụ ta, cuộc sống cô nhi quả mẫu có bao nhiêu khó khăn.
Sở Lập Nghiệp chậm rãi mở mắt ra, mở miệng muốn nói chuyện, Sở Ngu ôm tay ở một bên lạnh lẽo nói: “Tỉnh thì nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, không chừng ngày mai chậm trễ công việc, một chút công điểm cũng không có."
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của hai người, trực tiếp trở về phòng.
Ba Sở vừa tỉnh lại, Triệu Tú Liên lúc này cũng không có quá nhiều tâm tư so đo với cô, mụ ta suy nghĩ rằng dù sao cuộc sống còn dài, chờ cha con bé kia nghỉ ngơi xong lại thu thập con bé chết tiệt này cũng không muộn.
Sân nhà họ Sở không nhỏ, có ba gian phòng ở và một gian phòng tạp hóa.
Ba Sở cùng Triệu Tú Liên và hai đứa con của Triệu Tú Liên ở trong chính phòng lớn hơn một chút.
Ba anh em bọn họ ở một gian phòng khác sát chính phòng, bên trong chỉ có một cái lò đất, ba anh em đều ngủ ở phía trên.
Theo lý mà nói Sở Ngu cùng anh trai Sở đều đã lớn rồi, hẳn là nên chia phòng ngủ.
Lúc trước mẹ ruột của ba anh em còn ở đây, lúc xây nhà cũng là lo lắng về điều này nên mới xây ba gian phòng.
Nhưng Triệu Tú Liên sau khi gả tới đây có suy nghĩ riêng, mụ ta muốn đem gian thứ ba để lại cho con trai của mình ở, cho nên vẫn lấy cớ mùa đông lạnh, chốt gian thứ ba, không cho Sở Ngu đến ở phòng mới.
Sở Ngu trở về phòng ba anh em, anh trai Sở và nhóc con đang sắp xếp đồ đạc, nghe được tiếng mở cửa không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Sở Ngu đón nhận ánh mắt đang lấp lánh của hai người, đi đến bên cạnh màn ngồi xuống, một giây sau khi nhìn một cái gì đó, bỗng nhiên cảm giác đầu óc co rút một chút.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng hỏi: "Tại sao không đặt mọi thứ vào trong tủ? Trên cái bình kia dính dính các người cũng dám đặt trên đệm?"
Hai anh em bị nét mặt dữ tợn của cô dọa sợ, nhất thời thành thành thật thật rụt một bên ngoan ngoãn giả bộ im lặng.
Không biết tại sao, họ luôn luôn cảm thấy em gái (chị gái) ngày hôm nay đặc biệt khủng khiếp.
Sở Nhị Đản dè dặt giơ tay, ra hiệu có lời muốn nói.
Sở Ngu nhìn thằng bé: "Nói đi!"
"Anh, anh cả và em muốn chờ chị trở về, cùng quyết định xử lý những thứ này thế nào."
Đi thôi.
Vừa rồi Sở Ngu đã xem qua những thứ này ở sảnh, bây giờ cũng lười xem lại, dù sao chỉ có nhiêu đó, nhìn thêm cũng không được gì.
Cô lấy hai hộp sữa mạch nha và bình sữa bột được dùng vải bọc lại đặt lên giường, lấy một túi đường trắng và mấy miếng sô cô la, bánh ngọt trong túi vải ra.