Từ nhỏ, ông Lưu đã đến võ quán tập võ với thầy, còn cưới con gái độc nhất của thầy, sinh một trai một gái.
Đứa bé trai kia không tốt, có lần uống rượu với bạn xấu, sau khi say rượu bị người ta khích mấy câu lại hứa gả em gái cho người ta trên bàn nhậu.
Lúc đó cô Lưu đã qua lại với học trò lớn của ông Lưu, người trong nhà đã ngầm thừa nhận, nhưng lại xảy ra chuyện.
Ban đầu, chuyện đổi em gái yêu quý chỉ là nói lúc say, đùa mấy câu là xong.
Song, con trai ông Lưu sĩ diện, bị bạn bè đâm chọt mấy câu đã khóc lóc om sòm với cha anh ta, đòi phải gả em gái đi.
Ông Lưu chỉ có một người con trai, mặc dù không tỏ thái độ nhưng trong lòng vô cùng yêu thương.
Cuối cùng, ông ta không phản đối mà gả con gái đi.
Kẻ kia không phải thứ tốt lành gì, có một lần uống rượu say khướt, lỡ tay đánh cô Lưu đang mang thai dẫn đến sinh non.
Cô Lưu bị đánh lâu, tinh thần vốn không tốt, sau khi sảy thai không thể chịu đựng được nên mất.
Học trò lớn của ông Lưu biết chuyện này, trong đêm cầm dao chém tên khốn kia, cuối cùng tự vận trước mộ phần của cô Lưu.
Sau khi bà Lưu biết con gái không còn thì bệnh không dậy nổi, sau đó biết học trò mình xem như con ruột cũng mất, bà lòng như tro tàn.
Bà bỏ thuốc chuột trong cơm của đứa con trai nghiện thuốc phiện thiếu nợ khắp nơi.
Nhìn con trai tắt thở, bà cũng uống thuốc độc.
Trước khi chết, bà nhìn chằm chằm ông Lưu, ánh mắt đầy oán hận.
Bà hận mình yếu đuối, cũng hận ông Lưu trọng nam khinh nữ, một tay thúc đẩy màn bi kịch này.
Ông đã trung niên, vợ con mất hết, ông không còn cố chấp như xưa nữa, luôn trầm mặc ít nói.
Bình thường ông luôn ở một mình trên sườn núi, ngoại trừ lúc xuống núi đổi thú săn lấy đồ thì không tiếp xúc với người khác, người trong thôn gọi ông là ông lão quái dị.
Trong thôn của nguyên chủ có cháu gái của bí thư cũng gần bằng tuổi, điều kiện gia đình của cô bé kia tốt, tính cách ngang ngược, đa phần bọn trẻ trong thôn đều vây quanh cô ta.
Người không nghe theo cô ta đều bị cô ta kích động những đứa trẻ khác cô lập.
Tính cách của nguyên chủ trầm mặc, thực chất bên trong lại có vẻ mạnh mẽ kiêu ngạo, xưa nay không vây quanh lấy lòng cô bé kia, đương nhiên trở thành đối tượng bị cô lập.
Nhưng ban đầu nguyên chủ cũng không thích ồn ào, đối với chuyện này không thèm quan tâm.
Đứa bé bốn, năm tuổi bình thường chỉ ở nhà theo mẹ học chữ hoặc là cầm xẻng ra ngoài đào rau đậu, hái nấm.
Có mấy lần đi xa gặp ông Lưu, thời gian lâu dần một già một trẻ dần thân thiết với nhau.
Có một lần, nguyên chủ nhìn thấy ông Lưu dùng cục đá đánh chết con thỏ, cô quấn lấy ông muốn học, nên bắt đầu theo ông Lưu học võ.
Cô là người có nghị lực, học đến sáu năm.
Đến khi năm ngoái ông Lưu bị bệnh nặng, cô phải chăm sóc cụ già, lại phải chăm em trai, bận quá nên tạm dừng không qua đó một thời gian.
Nhớ đến trước khi ông Lưu qua đời có để lại đồ cho nguyên chủ, Sở Ngu sờ sờ cằm.
Xem ra sau này trở về phải lên núi một chuyến.
Có lẽ hơn một tiếng, xe dừng lại ở cửa hàng bách hóa.
Anh trai Sở kéo em trai xuống xe, anh ấy nắm tay em trai, nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt.
Lần trước vào thành phố đã là mấy năm trước, đi cùng mẹ.
Khi đó em trai Sở còn nhỏ, cho đến bây giờ là lần đầu vào thành phố.
Hai người một lớn một nhỏ đứng ở nơi xa lạ hơi bối rối, nhìn xung quanh.
Cuối cùng hai đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Sở Ngu đang đứng yên.
Trái lại Sở Ngu rất bình tĩnh, cho dù cả hai kiếp cô chưa từng đến cửa hàng mua đồ.
Không nói nguyên chủ, chỉ nói chính Sở Ngu, kiếp trước khi đi học cô bận rộn cả ngày kiếm tiền đóng học phí.
Sau đó có tiền, cả ngày lại làm phẫu thuật, hội thảo nghiên cứu, tất cả đồ dùng sinh hoạt có trợ lý giải quyết.
Loại chuyện dạo phố này đối với bác sĩ Sở mà nói có thể có, nhưng không cần thiết.
Lúc này, đứng trước cửa hàng bách hóa, Sở Ngu suy nghĩ, vẻ mặt lạnh nhạt, động tác nhanh nhẹn nói với hai anh em: "Đi thôi." Nói xong, cô bước ung dung vào cửa hàng.