Cũng không phải công việc chính thức gì, chỉ là cộng tác viên trồng trọt bình thường, tính công như ở nông thôn.
Song, cuối năm không dùng công đổi lương, mà nông trường dùng công đổi tiền và phiếu lương.
Nông trường rất lớn, có đội vận chuyển riêng, trường cấp một, cấp hai và nơi mua bán, Sở Giang Sơn học trung học ở đây.
Nhưng hôm nay ba anh em không muốn đi nông trường mua đồ, bọn họ mua tương đối nhiều đồ nên muốn đi xe buýt đến cửa hàng lớn ở thành phố.
Dẫn theo đứa nhỏ mới sáu tuổi như Sở Nhị Đản, ba người đi gần một tiếng mới đến nơi chờ xe.
"Xe tới, xe tới."
Nhóm người Sở Ngu cũng rất may mắn, vừa đến trạm dừng không lâu thì xe đã đến.
Cô nhìn xe từ từ chạy đến, nghiêng đầu nói với anh trai Sở: "Một lát theo sát em." Nói xong, cô bế Sở Nhị Đản tựa lên vai, lúc xe sắp dừng vụt chạy vọt đến.
Lúc này đám người đang nhìn chằm chằm cửa xe, Sở Ngu không hề dừng bước, khiêng em trai xông vào đám người.
Mọi người ngồi xe bus nhiều, cảnh chen lấn nào chưa thấy qua, nhất là người bên nông trường phần lớn làm việc nhà nông, đều cần sức lực.
Đám người phía sau nghĩ cứ chen lấn như thế không thể nào lên xe được.
Song, không ai nhìn thấy kiểu như Sở Ngu, cô như đạn pháo, quan trọng là còn khiêng một đứa bé, thấy cô xông qua nhiều người vô thức né ra, dù sao không ai muốn bị giày đạp lên mặt cả.
Cứ như thế, cô mạnh mẽ chen qua đám người đi lên xe trước, Sở Ngu thở một hơi, tìm hai chỗ cạnh nhau thả em trai xuống, sau đó ngồi xuống.
Lại nhìn Sở Giang Sơn, anh ấy đã bị động tác đột nhiên lao tới của Sở Ngu làm cho ngơ ngác.
Sau khi lấy lại tinh thần, Sở Ngu đã lên xe.
Anh ấy không nghĩ nhiều, vội theo đám người chen lên xe.
Thật vất vả mới lên xe chen đến cạnh hai em, Sở Giang Sơn mờ mịt khi chỗ bị giành hết rồi.
Anh ấy mặt dày chịu đựng ánh mắt "Sao anh vô dụng như thế" của em gái, bế em trai ngồi cạnh lên, để cậu bé ngồi lên chân mình.
Không bao lâu sau, trên xe đã chen lấn đầy ắp, phụ xe thấy không ai lên xe nữa gào to đóng cửa, tài xế bắt đầu xuất phát.
Sở Ngu nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong phút chốc suy nghĩ hơi bay xa.
Trước khi xuyên qua, cô là thiên tài trong giới bác sĩ ngoại khoa, xác suất giải phẫu thành công gần như trăm phần trăm.
Thậm chí trong nghề có lời đồn: "Không có ca giải phẫu nào Sở Ngu không làm được".
Có lẽ lời này hơi khoa trương, nhưng đã nói lên trình độ của Sở Ngu cao thế nào.
Lúc đó cô chỉ mới ba mươi lăm tuổi, nhưng trình độ y khoa của cô đã là số một trong nghề.
Nhiều ông lớn trong giới kinh doanh, chính trị muốn cô chữa bệnh nhiều vô số kể.
Nổi tiếng cùng y thuật chính là tính cách của cô, lạnh lùng vô tình, vui buồn thất thường, hay soi mói, có bệnh thích sạch sẽ.
Nếu người quen nhìn thấy cảnh bác sĩ Sở vô cùng nổi tiếng chen trong xe bus chắc là bị dọa không nhẹ.
Nhưng không ai biết từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế.
Nghĩ đến chuyện này cô siết chặt nắm đấm.
Võ thuật của nguyên chủ không phải bình thường, mới mười hai tuổi mà sức lực đã hơn thanh niên trưởng thành.
Đổi lại với thân thể của cô năm mười hai tuổi, sao có thể chen qua những người này.
Nói lại, chuyện nguyên chủ học võ cũng trùng hợp.
Quê quán nhà họ Sở không phải ở thành phố An, hai mươi năm trước bác cả của Sở Lập Nghiệp chuyển nghề đến thành phố An giúp xây dựng vùng hoang vu phía Bắc.
Cha của Sở Lập Nghiệp mất sớm, bác cả của Sở Lập Nghiệp sợ cả nhà em trai ở gia tộc bị bắt nạt khi không ai che chở nên sau khi ổn định, ông đón cả nhà họ đến.
Lúc đó phí rất nhiều công sức, cả nhà Sở Lập Nghiệp mới đến thôn Thanh Hà.
Thôn dân thôn Thanh Hà phần lớn là sau khi thành lập đất nước vì một số nguyên nhân mới dần đến đây.
Những gia đình tới sớm nhất năm đó là khi đi qua Quan Đông, mà ông Lưu là một trong số đó.