Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 16: 16

Chương 16: 16

Về chuyện của Giang Hoài cùng Mạnh Nghênh Oánh, Lâm Tử An là người duy nhất biết rõ ràng chân tướng sự việc, thấy bạn tốt không hề truy cứu chuyện cũ, hắn chỉ là người ngoài cuộc cũng không dám nói thêm cái gì.

Dù sao hắn cũng đã nói hết những gì cần nói, tương lai là tốt hay xấu đều do bản thân Giang Hoài lựa chọn.

Diệp Ngưng Dao đi ở phía trước cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này cô bị hoa mai hai bên đường núi thu hút sự chú ý.

Những hoa mai này nở sớm hơn nửa tháng so với hoa mai bình thường. Cô không biết sự nở rộ của chúng có liên quan gì đến mình hay không?

Hơn nữa hương vị ngọt ngào trong những nhụy hoa kia rất dễ nhận thấy, vậy mà cô có thể cảm giác được linh lực yếu ớt của chúng.

Diệp Ngưng Dao áp sự kích động xuống đáy lòng, đi đến bụi rậm phía trước, trong đó có một cây hoa mai cổ thụ, cô dùng ngón tay ngắt một đóa hoa mai cúi đầu xuống ngửi, có thể xác định trong nhụy hoa thật sự có linh lực tồn tại.

“Cô làm gì thế?” Mạc Tiểu Thanh tò mò mà đi tới, cũng học theo động tác của cô, nói: “Hoa này thật là thơm!”

“Đúng vậy, rất thơm.” Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng phẩy cánh hoa, chỉ thấy cả cây hoa mai khẽ run lên hai cái, trong nháy mắt khôi phục lại sự bình tĩnh.

Linh lực trên cây đã bị cô thu thập vào trong pháp khí, tuy rằng chỉ là như muối bỏ biển, nhưng tích tiểu thành đại sẽ có một ngày tích cóp đủ.

Đáng tiếc cô hiện tại chỉ là người trần mắt thịt, căn bản là không có biện pháp cùng chúng nó giao lưu……

Nếu có thể cùng chúng nó giao lưu, có lẽ việc thu thập linh lực sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Có chút linh lực này, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng có chút cảm giác bản thân thuộc về thế giới hiện tại.

“Hai người các cô đang làm gì thế? Đang ngắm hoa à? Xem ra hai người cũng nhàn hạ thoải mái quá đấy.” Lâm Tử An đến gần bọn họ thăm dò thì cũng ngửi thấy mùi của hoa mai tỏa ra.

“Tại sao ở đâu cũng có anh vậy? Anh tự lo việc của mình đi cứ bám theo tụi tôi làm gì.” Mạc Tiểu Thanh đem Diệp Ngưng Dao bảo hộ ở phía sau người, rất sợ tên thần kinh này không theo lẽ thường mà làm ra những hành động gì đó quá đáng.

Lâm Tử An cong khóe mắt, cúi nghiêng người sang chào hỏi với cô gái phía sau: “Chào thanh niên trí thức Diệp, tôi là Lâm Tử An.”

Anh bạn này có làn da thực trắng, trên mũi đeo một bộ kính gọng vàng, nếu không mở miệng nói chuyện…… Cả người thoạt nhìn thập phần nho nhã.

“Chào anh.” Diệp Ngưng Dao bên miệng cũng mỉm cười, đối với nhân vật bi kịch trong sách này hiện lên một tia đồng tình.

Lâm Tử An nhìn cô gái này tươi cười làm cho anh có chút rung động, vì thế lại gần hỏi: “Cô Diệp, Cô có bạn trai hay chưa? Cô cảm thấy tôi thế nào?”

“Anh chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả, mau tránh ra!” Mạc Tiểu Thanh tiến lên đẩy ngực hắn: “Lâm Tử An, anh có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút được không?!”

“Sao chỗ nào cũng đều có mặt cô vậy?” Lâm Tử An không khách khí mà hất tay cô ấy ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng có mà chạm vào người tôi!”

Diệp Ngưng Dao đứng ở một bên, khóe miệng mím chặt nỗ lực cố gắng không cười, để không làm cho chính mình cười ra tiếng.

Người đàn ông này cũng rất hài hước!

“Chúng ta đi nhanh đi.” Giang Hoài thấy cô nhìn chằm chằm vào Lâm Tử An cười, tiến lên hai bước làm bộ lơ đãng, dùng nửa người ngăn cách tầm mắt của hai người.

Người đáng ghét lại đây, Diệp Ngưng Dao thu hồi ý cười trên mặt, một lần nữa kéo Mạc Tiểu Thanh hướng vào trong núi mà tiếp tục đi.

Bốn phía có vài cây hoa mai lớn, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt để thu thập linh lực, cô chỉ có thể trước mắt tỏ vẻ thèm thuồng mà nhìn một cái, đợi khi tìm được cơ hội lại một mình hành động.

Hai người đàn ông phía sau kia cũng không xa không gần mà đi theo hai người bọn cô.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch