Ánh mắt Mạc Tiểu Thanh chuyển động vài lần, nắm lấy tay Diệp Ngưng Dao, nhanh chân đi vài bước trốn vào trong rừng bên cạnh, tạm thời cắt đuôi bọn họ.
“Tên Lâm Tử An đó quá phiền phức, về sau cô nên cách xa hắn ta một chút, hắn chính là một tên đào hoa.”
“Được.” Nhớ tới vận mệnh bi thảm của Lâm Tử An trong sách, Diệp Ngưng Dao không nghĩ tới việc cùng hắn thân thiết thêm, chính bản thân cô cũng khó bảo toàn cho mình, làm sao có thể cứu được ai nữa chứ?
Phiến rừng này có bốn năm cây hoa mai lớn, thừa dịp hiện tại nơi này chỉ có một mình Mạc Tiểu Thanh, cô làm bộ sờ lên cánh hoa ngắm hoa, kỳ thật nhanh chóng thu thập linh lực không đáng kể kia.
“Đúng rồi, tôi nghe nói Mạnh Nghênh Oánh kia mang theo nhóm trưởng Giang của chúng ta đến nhà của bí thư chi bộ, đoán chừng vị trí kế toán đã được chỉ định trong nội bộ rồi.”
Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía Giang Hoài đang đi tới, lại nói tiếp: “Đây chỉ là tin tức nội bộ thôi, đa số mọi người còn không biết, tôi khuyên cô nên bỏ những suy nghĩ lúc trước đi, nhà họ Mạnh cũng không dễ chọc đâu.”
Diệp Ngưng Dao trầm tư một cái chớp mắt gật đầu: “Ừm! Tôi sẽ suy nghĩ lại thật tốt.”
Trong rừng cây thoáng chốc lại im ắng.
Mạc Tiểu Thanh trong lúc vô tình nhìn ở cách đó không xa có một bóng người đang đong đưa qua lại, vội vỗ vỗ Diệp Ngưng Dao bên cạnh: “Này! Cô xem người kia có phải là cái tên du thủ du thực Phó Thập Đông trong thôn của chúng ta hay không?”
“Ở đâu cơ?” Nghe được tên của người đàn ông nào đó, Diệp Ngưng Dao trong lòng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là kì hạn ba ngày chưa hết? Cô có nên bắt chuyện với anh ta hay không nhỉ?"
“Ở phía trước kìa!”
Theo ánh mắt của cô ấy nhìn theo qua, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mảnh khảnh trong tay đang cầm một cái ná, sắc mặt ngưng trọng mà tìm kiếm con mồi.
Diệp Ngưng Dao không có chủ động tiến lên đi chào hỏi, mà là làm bộ lơ đãng mà đi về phía anh.
Từng luồng hương thơm trên người giống như thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, tranh nhau ùa về phía Phó Thập Đông ở bên đó.
“Cũng không biết anh ta có nghe thấy mấy lời nói vừa rồi của chúng ta hay không nữa?” Mạc Tiểu Thanh ảo não mà gãi gãi tóc, lại nhỏ giọng nói thầm: “Anh ta chắc hẳn là sẽ không đi lan truyền đấy chứ?”
“Anh ta sẽ không.” Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt, Diệp Ngưng Dao tin tưởng như vậy, cho dù anh ta có nghe được cái gì, cũng sẽ làm bộ như không nghe thấy.
“Ủa? Trên người của cô thơm quá đi mất.” Mạc Tiểu Thanh ngạc nhiên mà cúi đầu ngửi thử hương thơm trên người cô tỏa ra: “Tại sao lúc nãy lại không ngửi thấy mùi thơm như vậy chứ?”
“Có thể là do mồ hôi đấy.” Diệp Ngưng Dao cười giả lả, đáy lòng có chút chột dạ.
Kỳ thật, cô cũng không muốn trắng trợn mà tỏa ra hương thơm như vậy, hương hoa này nó như được tỏa ra ngẫu nhiên, hương hoa trong cơ thể giống như tự biết nhận chủ, chỉ cần nhìn thấy đối phương sẽ không tự chủ được mà phóng thích ra ngoài, hơn nữa càng ngày càng nồng đậm.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, Phó Thập Đông cũng muốn làm bộ như không phát hiện ra cô nhưng lại làm không được, anh buông ná trên tay và quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át kia.
Phó Thập Đông đứng ở hướng ngược ánh sáng, ánh mắt lạnh lùng đen nhánh thâm thúy của người đàn ông khẽ chớp một cái, ngay khi Diệp Ngưng Dao cho rằng anh sẽ không mở miệng nói chuyện vào lúc này, bỗng nhiên anh từ trên mặt đất xách lên một con con thỏ bị thương nhét vào tay cô: “Cái này cho cô.”
“Tặng cho tôi sao?” Diệp Ngưng Dao đem con thỏ kéo vào trong lòng ngực, toàn thân tuyết trắng, lông xù xù mềm mại, có thể so với những con thỏ ngọc trên trời, thậm chí trông nó còn đáng yêu hơn rất nhiều.
“Ừ.” Phó Thập Đông thấy con thỏ ở trong ngực cô quay tới quay lui, hầu kết vừa động, lỗ tai trong chốc lát trở nên đỏ bừng.