“Tuy rằng anh là nhóm trưởng của các thanh niên trí thức, nhưng anh không có quyền hỏi đến việc riêng tư của tôi.” Diệp Ngưng Dao không tiếng động mà lui về phía sau một bước, kéo ra một khoảng cách nhất định với hắn.
“Em nhất thiết phải làm như vậy sao? Dù thế nào anh vẫn là anh trai của em cơ mà.”
Người đàn ông này thật đúng là dối trá! Diệp Ngưng Dao đối với hắn cười lạnh ra tiếng: “Tôi có anh trai của mình, anh ngàn vạn lần đừng có mà tự dát vàng lên mặt, bởi vì anh không xứng.”
Cô ném cho Giang Hoài một ánh nhìn xem thường, ngay sau đó lập tức ôm con thỏ đi về phía trước.
Giang Hoài nhìn bóng dáng quyết tuyệt của cô, cứng rắn nuốt xuống lời giải thích từ trong miệng muốn nói ra……
Ở Đông Bắc, ba tháng đầu thời tiết rét lạnh, còn chưa chính thức tới lúc cày bừa mùa vụ. Trước khi mọi người còn chưa bắt đầu bận rộn, thôn ủy thôn Đại Oa đã dán một thông báo, ở trong thôn chuẩn bị tuyển ra một người kế toán, điều kiện cũng không yêu cầu cao gì, chỉ cần biết tính toán sổ sách là được.
Khi thông báo này được lan truyền, ở trong thôn có sự náo động không nhỏ, trước đó mọi người đều cho rằng cái chức vị béo bở này đã được điều động nội bộ chọn ra, hiện giờ như vậy quả thật không giống như những gì họ đã nghe.
Vốn trong lòng đã có chút suy nghĩ, nghe được thông báo này mọi người cũng bắt đầu động tâm.
Thông báo chỉ viết ai có nhu cầu ứng tuyển thì đi đến thôn ủy báo danh là được, Diệp Ngưng Dao cũng không bỏ qua cơ hội này, đi thẳng một mạch đến thôn ủy để báo danh.
Toàn bộ văn phòng chỉ có một bàn làm việc, nhưng lại có đến ba cán bộ xã đang ngồi ở trước bàn ngang.
“Chào mọi người, tôi là thanh niên trí thức trong thôn, tên Diệp Ngưng Dao, hôm nay tôi tới là để báo danh ứng tuyển cho vị trí kế toán.” Trong ba người cô chỉ gặp qua Mạnh Nghênh Võ, mặt khác hai người còn lại tuổi có chút lớn, nếu không đoán sai hẳn là bí thư chi bộ của thôn Lưu Vĩnh Xuân cùng với người sắp nghỉ hưu là kế toán Triệu.
Lưu Vĩnh Xuân thấy trong phòng có một cô gái xinh đẹp đi tới, quay đầu hỏi Mạnh Nghênh Võ ở bên cạnh: “Nữ thanh niên trí thức này là người mới tới thôn các cậu à?”
“Đúng vậy ạ.” Nghe được bí thư chi bộ của thôn hỏi chuyện, Mạnh Nghênh Võ vội vàng gật đầu, cười ha hả mà hô: “Tới đây đi, cô Diệp, cô cứ đến chỗ kế toán Triệu nơi đó mà đăng ký đi.”
“Được ạ.” Thông qua cuộc đối thoại mới vừa rồi của bọn họ, Diệp Ngưng Dao có thể khẳng định người vừa mới cùng Mạnh Nghênh Võ nói chuyện chính là bí thư chi bộ trong thôn.
Cô đi về phía kế toán Triệu tự giới thiệu lại bản thân một lần nữa, ngược lại thái độ của đối phương có chút bất đồng với hai người kia, kế toán Triệu chỉ giương mắt xem xét cô một chút, liền đem một xấp giấy viết thư mang tới trước bàn, sau đó chậm rãi nói: “Điền tên lên trên đi.”
“Cộng trừ nhân chia có biết cái gì không? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Tốt nghiệp trường nào rồi?”
Liên tiếp mấy câu hỏi thiếu chút nữa đem Diệp Ngưng Dao hỏi đến phát ngốc, cô lộ ra một mặt lễ phép mỉm cười từ từ giải đáp từng câu hỏi của ông ấy: “Tôi tốt nghiệp cao trung, nhà ở Bắc Kinh, cha mẹ đều là công nhân, anh tôi tham gia quân ngũ ở trong bộ đội.”
“Vậy rốt cuộc cuộc có thể tính toán hay không? Tại sao lại không trả lời câu hỏi này? Hay là cô cảm thấy chột dạ sao?”
Thấy đối phương bày ra vẻ mặt căng thẳng như đang thẩm tra tội phạm, làm cho Diệp Ngưng Dao rất muốn tức giận nói ông ấy hai câu.
“Kế toán Triệu, tôi đi học mười mấy năm, toán học cũng không phải là do giáo viên thể dục dạy, trừ bỏ cộng trừ nhân chia ra, tôi còn có thể tính diện tích nữa đấy.”
“Cô……” Lần đầu bị người khác hung dữ với mình, kế toán Triệu tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, dùng ngón tay chỉ vào cô nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.
Một màn này thật ra lại chọc cười Lưu Vĩnh Xuân ở bên cạnh, ông ta cười ha hả mà đối với Diệp Ngưng Dao nói.