“Lão Triệu chính là một người có hơi bảo thủ, cô Diệp cũng đừng trách ông ấy.”
“Tôi cũng chỉ là hỏi gì đáp nấy thôi, nếu biết vấn đề gì đều sẽ nói hết ra không dám giấu giếm nửa lời.” Nếu không phải vì thiếu nơi làm việc để kiếm sống, cô cũng lười đến đôi co với cái người bảo thủ này!
Người như vậy mà cũng có thể đảm nhận vị trí kế toán ư, Diệp Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy không có hứng thú với công việc này nữa.
Lưu Vĩnh Xuân bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ thầm nha đầu này thật đúng là một trái ớt cay nhỏ.
Mạnh Nghênh Võ đem hết thảy chuyện này thu vào trong mắt, bên miệng nở một nụ cười đắc ý, vốn dĩ hắn ta còn tính toán tìm một cái lý do nào đó để đem Diệp Ngưng Dao đuổi đi, hiện giờ xem ra chẳng cần tốn sức cũng bớt được việc.
Diệp Ngưng Dao rồng bay phượng múa viết tên của mình lên trên tờ báo danh, sau đó đi ra khỏi thôn ủy, cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn mặt trời cùng lúc đó cũng đang khuất dần về phía chân trời, cô vừa định rời đi liền thấy cảnh tượng Phó Thập Đông vội vàng đụng phải mình.
“Anh đi đường kiểu gì thế? Đi đường mà không nhìn sao?” Diệp Ngưng Dao xoa xoa bả vai đang đau nhức của mình, trề môi nói với vẻ trách móc.
“Thực xin lỗi.” Phó Thập Đông không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải cô, anh nhìn về phía bên thôn ủy, trong lòng cũng đại khái đoán được lí do vì sao cô xuất hiện ở chỗ này.
Thấy vẻ mặt của anh không bình tĩnh giống mọi khi, Diệp Ngưng Dao nhíu mày hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Viên Viên phát sốt, tôi tới trạm y tế để lấy thuốc.” Bởi vì chạy bộ mà đến, trên trán Phó Thập Đông sớm đã có một tầng mồ hôi mỏng, anh tùy ý lau mồ hôi ướt nhẹp bên thái dương, đáy mắt cũng thể hiện rõ sự lo lắng.
Phó Thập Đông như vậy, không còn giống như con nhím hay xù lông thường ngày nữa.
Tên ở nhà của Phó Viện là Viên Viên, Diệp Ngưng Dao nghe vậy cũng cảm thấy sốt ruột.
“Tôi vừa mới đi ngang qua trạm y tế, ở đó khóa cửa rồi, ở chỗ tôi có thuốc hạ sốt, anh đi theo tôi.”
“Được, cảm ơn cô.”
Hai người một đường chạy lại chỗ ở của các thanh niên tri thức, Phó Thập Đông dừng bước trước ký túc xá của nữ thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao một mình trở lại phòng, từ túi hành lý tìm kiếm hộp thuốc sơ cứu, vội vội vàng vàng ngay cả túi khóa kéo chưa kéo vào cũng không có chú ý tới.
Cô cầm hộp thuốc bước nhanh đi đến trước mặt anh, nói: “Tôi đi cùng với anh đi cho chắc ăn.”
Nghĩ đến bản thân là tên quê mùa, viên thuốc nào uống nhiều uống ít chỉ có cô biết rõ ràng, nên Phó Thập Đông gật gật đầu: “Được, chúng ta đi nhanh đi.”
Khi tới nhà họ Phó, Phó Niên ngồi ở trên giường đất chăm sóc cho Phó Viện, bởi vì phát sốt, khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, cả người nhìn trông rất yếu ớt.
Trang Tú Chi mẹ của bọn họ ngơ ngác ngồi ở giường sưởi bên kia, đối những chuyện đang xảy ra này mắt điếc tai ngơ, phảng phất đem hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến thế giới của bà.
“Anh đi lấy nước đi, tôi cho cô bé uống thuốc.” Diệp Ngưng Dao dùng lòng bàn tay xoa trán Phó Viện, nóng đến dọa người.
“Được.” Phó Thập Đông xoay người đi phòng bếp lấy nước, trong nhà không có phích nước nóng, buổi sáng vừa mới nấu một ấm, hiện tại vừa vặn có thể cho con bé uống.
Bưng chén được rót đầy nước, anh một lần nữa trở lại giường đất trước cho cô bé uống: “Để tôi cho con bé uống.”
Diệp Ngưng Dao đem thuốc hạ sốt để vào trong tay anh, rồi lui sang một bên.
Chỉ thấy anh chậm rãi nâng đầu đứa nhỏ dậy, cho cô bé uống thuốc, động tác liền mạch lưu loát, vừa nhìn là biết anh thường xuyên phải chăm sóc người bệnh.
Dáng vẻ ôn nhu săn sóc của Phó Thập Đông làm Diệp Ngưng Dao hơi hơi nhướng mày.
Phó Niên sắn tay áo bưng tới một chậu nước ấm tới, đem khăn lông nhúng ướt sau đó bắt đầu lau trán cùng tay chân cho Phó Viện.
Một lần lại một lần, mặt không biểu cảm, động tác thật cẩn thận.