“Em cũng đừng vội, có lẽ việc này chỉ là làm cho có lệ thôi.” Mạnh Nghênh Võ ngồi ở bên cạnh cô ta, hắn bưng chén trà tráng men trên bàn lên uống một ngụm: “Có điều, có phải các người tự tiện đi tặng lễ linh tinh không? Lão ta rất chính trực, nếu tặng lễ ngược lại sẽ chọc cho lão ta cảm thấy phản cảm hơn đấy.”
“Không có, em nghe lời anh nói nên chỉ mua hai cân trái cây xách qua, nhưng ông ấy có nhận mà.” Mạnh Nghênh Oánh hít thật sâu, để bình ổn cảm xúc của bản thân.
“Nhìn đi, em yên tâm, ở thôn ủy có anh ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến việc dành được vị trí kế toán kia.” Đáy mắt của Mạnh Nghênh Võ chợt lóe lên, lại hỏi: “Cái cô gái tên Diệp Ngưng Dao kia em có tính toán gì không? Hay tiếp tục mặc kệ cô ta?”
“Cô ta vừa mới đến thôn ta nên tạm thời đừng làm gì cả, trước tiên cứ để cho cô ta nhảy nhót vài ngày đi đã.” Mạnh Nghênh Oánh đùa nghịch móng tay của chính mình, thần sắc đã khôi phục như thường: “Nếu đã đến thôn Đại Oa này, có chuyện gì xảy ra cũng không do cô ta định đoạt nữa rồi.”
“Anh thật sự không hiểu, Giang Hoài chỉ là một thanh niên trí thức ở nông thôn, vì sao em cứ nhất định phải gả cho hắn chứ? So với hắn, đầy những tên tiểu tử có điều kiện tốt hơn xếp hàng dài từ nhà chúng ta đến cổng làng mà.” Vì sao em cứ nhất định phải đoạt đàn ông của người khác chứ?
Câu cuối cùng Mạnh Nghênh Võ cũng không dám hỏi ra miệng.
“Về sau anh sẽ biết.” Mạnh Nghênh Oánh không có trực tiếp trả lời, nghĩ đến sự tài giỏi và giàu có của người đàn ông đó trong tương lai, mặt cô ta lộ ra một nụ cười đắc ý.
Kiếp trước cô ta chỉ là một tiểu hoa đán tuyến mười tám, cực khổ vất vả bao nhiêu năm trời mới có thể mua nổi nhà ở, ông trời lại làm cho cô ta xuyên đến một quyển truyện thập niên, nếu đã xuyên vào trong sách, đương nhiên cô ta phải chọn những thứ tốt nhất, nam chính trong sách chính là Giang Hoài, là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ta.
Về phần Diệp Ngưng Dao trong thôn này có phải Diệp Ngưng Dao trong sách hay không, bởi vì cốt truyện có chút biến hóa, cho nên tạm thời cô ta còn không dám xác định.
Chỉ là mặc kệ đối phương là ai, Giang Hoài ở kiếp này chỉ có thể là của cô ta!
……
Được Phó Thập Đông đưa về ký túc xá nữ của thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm mời anh: “Anh có muốn lên xem con thỏ anh đưa cho tôi không.”
“…… Cô không ăn nó à?”
“Là anh đưa cho tôi mà, tôi không nỡ ăn, tôi phải chăm sóc nó thật tốt.” Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê bím tóc trước ngực mình, mở miệng nói dối rằng: “Mỗi khi nhìn nó… Thật giống như là nhìn thấy anh vậy……”
Kỳ thật ba ngàn năm qua cô thực sự rất ít khi ăn, cho dù ăn cũng chỉ là ăn chút trái cây linh tinh mà thôi, cô cũng chưa từng ăn thịt thỏ, mà cũng không muốn thử.
Đồ ăn đối với cô chỉ là công cụ để lấp đầy bụng, về phần ăn cái gì cũng đều giống nhau.
Những lời âu yếm như vậy, Phó Thập Đông lớn đến từng này cũng là lần đầu tiên nghe được, được người khác quý trọng cảm giác giống như được ánh mặt trời chiếu sáng lên đáy lòng, sưởi ấm góc khuất âm u nhất vậy, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống không ngừng, nói: “Tôi...tôi phải đi về rồi.”
Nghĩ đến Phó Viện còn đang phát sốt ở nhà, Diệp Ngưng Dao cũng không tiếp tục giữ anh lại nữa: “Ừm, anh mau đi đi, nếu còn cần đến thuốc gì nữa, thì cứ đến chỗ này tìm tôi, cơ bản tôi đều có cả.”
“Được, cảm ơn cô.” Nói xong, Phó Thập Đông bước nhanh rời đi, rất giống như là đang chạy trối chết.
Sau khi chào tạm biệt với anh, Diệp Ngưng Dao cũng trở về ký túc xá của thanh niên trí thức, hành lý của cô bởi vì khi nãy đi ra ngoài quá vội vàng còn đặt ở trên giường đất, khóa kéo vẫn còn đang mở ra.
Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu kiểm tra đồ vật bên trong hành lý.
Đồ vật thì không thiếu cái gì, nhưng sổ nhật ký của nguyên chủ lại bị người ta lật xem qua.