Mất thời gian tận ba ngày, Diệp Ngưng Dao mới luyện được đến trình độ chữ viết giống nhau như đúc với chữ viết của nguyên chủ lúc trước, cô lưu loát viết ba tờ giấy bỏ vào phong thư, sau đó đeo ba lô trên lưng đi đến thôn ủy.
Lưu Vĩnh Xuân cùng Mạnh Nghênh Võ thấy cô tới đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì lời nói cùng việc làm của Diệp Ngưng Dao lúc trước thật sự không giống với người thường, cho nên Lưu Vĩnh Xuân có ấn tượng rất sâu sắc đối với cô.
“Cô gái, cô tới nơi này có việc gì thế?”
“Bí thư chi bộ Lưu, đây là thư tự đề xuất của tôi, tôi cảm thấy tôi vô cùng thích hợp với vị trí kế toán này.” Diệp Ngưng Dao móc ra phong thư đưa cho ông ấy: “Phiền ngài xem xét lại xem có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không?”
“Không phải chúng tôi đã kêu cô trở về chờ tin tức sao? Sao cô lại tới nữa vậy?” Mạnh Nghênh Võ chống nạnh hai tay, cố ý xụ mặt hù dọa nói: “Cô làm như vậy là trái với kỷ luật, cẩn thận tôi trừ công điểm của cô đấy.”
Lưu Vĩnh Xuân hướng về phía hắn ta mà xua xua tay, sau đó tiếp nhận thư, cười ha hả mà giải vây: “Không có nghiêm trọng đến như vậy, để tôi xem qua thử đã.”
Diệp Ngưng Dao lộ vẻ tươi cười, thiệt tình nói một câu: “Cảm ơn ngài.”
Lưu Vĩnh Xuân từ phong thư lấy ra bức thư tự tiến cử của cô ra xem, bút tích có hình Long Xà đập vào mắt, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm: “Đây là do cô viết thật sao?!”
Bởi vì quá mức kích động, âm thanh phát ra của ông có hơi run rẩy.
“Đúng vậy, là tôi viết.” Diệp Ngưng Dao thẳng thắn lộ ra một chút kiêu ngạo, đồng thời đem phản ứng của bí thư chi bộ thôn thu vào trong mắt.
Xem ra những điều Phó Thập Đông nói đều là sự thật, nếu việc này thành công, cô nhất định sẽ mời anh đi ăn cơm!
“Ừ, rất tốt! Đặc biệt tốt!” Nếu không phải trong văn phòng còn có Mạnh Nghênh Võ ở đó, ông thật sự muốn lấy kính lúp lại đây nghiên cứu thật kỹ một chút.
Trong từng dòng chữ đều mang phong thái như thiết họa ngân câu*, thế bút thanh tao thoát tục, phải nói là rất xinh đẹp!
(* ý chỉ chữ viết mạnh mẽ và trong đó có xen lẫn sự mềm mại)
Mạnh Nghênh Võ thấy bí thư chi bộ Lưu có phản ứng như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, hắn ta liền vội vàng từ trên ghế ngồi dậy, thò đầu qua xem như thế nào: “Bên trong viết cái gì mà có thể làm cho ngài kinh ngạc như vậy?”
“Là trích lời của những vị vĩ nhân, xem ra cô gái nhỏ này tuổi còn trẻ mà lại có những tư tưởng giác ngộ không tồi!” Lưu Vĩnh Xuân chỉ cho hắn ta nhìn năm giây liền đem thư đi cất thật cẩn thận: “Thư này rất quý, cầm nhiều không khéo lại làm hỏng mất, cậu xem một chút vậy là được rồi.”
“Tư tưởng giác ngộ là một phương diện, nhưng không phải chúng ta đang muốn tuyển một người phù hợp với chức vị kế toán hay sao, có phải nên tuyển một đồng chí nam sẽ thích hợp hơn không?” Mạnh Nghênh Võ xụ mặt trừng mắt hướng về Diệp Ngưng Dao, nghĩ thầm cô gái này thật đúng là biết luồn cúi, lúc trước hắn thật sự đã nhìn lầm cô rồi!
“Đội trưởng Mạnh, anh nói những lời này là không đúng rồi? Ngài chủ tịch đã từng nói qua, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời! Anh đây là đang xem thường đồng chí nữ sao?” Diệp Ngưng Dao nở nụ cười như cất giấu dao nhọn ở phía sau, vừa nói mấy câu liền làm cho Mạnh Nghênh Võ á khẩu không trả lời được.
Có đôi khi người tốt bị người ta khinh thường, ngựa hiền lại bị vạn người cưỡi.
Cô không giống với nguyên chủ lúc trước, lương thiện vô hại, dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt, cô cũng không cẩn phải nể mặt hắn ta!
“Thanh niên trí thức Diệp nói đúng, hiện tại là thời đại mới rồi, đội trưởng Mạnh, tư tưởng của cậu nên mở mang rộng hơn đi!” Lưu Nghênh Xuân vỗ vỗ phong thư trong túi, hiện tại ông rất muốn về nhà để nghiên cứu kĩ càng một phen.
Mạnh Nghênh Võ vẫn luôn cười một cách nịnh nọt, thấy Lưu Nghênh Xuân thay Diệp Ngưng Dao nói chuyện, hắn ta cũng không dám nói lại điều gì.