"Chị Hồng Anh, em không sao, chỉ là đầu vẫn hơi đau." Giang Noãn nhận ra người đến là dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, nhanh chóng khống chế vẻ mặt bứt rứt và ấm ức của mình, kéo khóe miệng cười với Lý Hồng Anh.
"Đội trưởng đã cho em nghỉ hai ngày, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng quan tâm đến người khác nói gì. Sức khỏe là vốn quý nhất, quan trọng nhất là phải chăm sóc thân thể thật tốt. Em xem, cơm này vừa làm xong, chị mang đến cho em."
"Hai quả trứng trưởng thôn mang tới cho em thì chị đã luộc một quả rồi, còn một quả em cất đi." Lý Hồng Anh nhét quả trứng ở trong túi vào tay Giang Noãn, đây là lương thực tinh đấy, những người khác đang nhớ thương về nó đó.
Vốn Giang Noãn đang có tâm trạng rất kiềm chế và không thoải mái đã thuyên giảm nhiều sau khi nghe những lời ấm áp này của Lý Hồng Anh, cô nhìn quả trứng trong tay và cảm kích cảm ơn Lý Hồng Anh: "Cảm ơn chị Hồng Anh nhiều, em ngất xỉu đã gây ra nhiều rắc rối cho mọi người, thực sự xin lỗi."
Lý Hồng Anh nhìn dáng vẻ chân thành và lễ phép của Giang Noãn, trong lòng cô ấy cảm thấy gần gũi hơn: "Ai da, có gì đâu, em hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Em ăn cơm trước đi, chị đi ra ngoài, có việc gì thì cứ gọi chị."
Sau khi Lý Hồng Anh rời đi, Giang Noãn cầm hộp đựng cháo bột ngô khóc không ra nước mắt. Đây là cái gì, đen sì, nhìn nó mà chẳng còn có cảm giác thèm ăn.
Nhưng cô thực sự đói quá, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên rồi nuốt xuống, không ngờ ngụm đầu tiên lại nghẹn trong cổ họng, Giang Noãn nhìn cháo trong bát mà muốn khóc.
Cô là gái tơ mới hai mươi tuổi sống ở thế kỉ 21, không ngờ thế sự vô thường*, cô vừa lấy bằng lái xe định lái xe lòng vòng, không ngờ khi đang lái xe trên đường lại vô tình trở thành kẻ đáng thương bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn ô tô liên hoàn trước mặt, còn có ai thảm hơn cô không?
*Thế sự vô thường có nghĩa là hoàn cảnh, xã hội, sự vật, tự nhiên xung quanh chúng ta luôn thay đổi không ngừng.
*Thế sự vô thường có nghĩa là hoàn cảnh, xã hội, sự vật, tự nhiên xung quanh chúng ta luôn thay đổi không ngừng.
Không những thế, cô còn bị sốc khi biết mình đã thực sự xuyên vào trong truyện niên đại “Vợ Quân Nhân Tái Sinh Phản Kích” mà cô vừa mới đọc xong cách đây không lâu, cô đã xuyên thành nhân vật nữ phụ làm bia đỡ đạn có một kết cục bi thảm.
Nhân vật nữ phụ làm bia đỡ đạn trong truyện là nguyên chủ của thân thể này, vô cùng thảm, mẹ cô ấy mất vì bệnh không lâu sau khi cô ấy sinh ra. Cha cô ấy kết hôn với mối tình đầu của mình là Tô Lan Quyên, không lâu sau thì sinh ra một đứa con gái tên là Giang Tinh. Điều đáng bực là cha của nguyên chủ ngoại tình, tuổi của nguyên chủ với cô em gái này chênh lệch nhau chưa đầy ba tháng, cha của nguyên chủ cực kỳ cưng chiều cô con gái do Tô Lan Quyên sinh ra, còn đối với người con gái là nguyên chủ này lại như cha dượng, bỏ mặc và thờ ơ.
Chưa đến hai năm, ông ta và Tô Lan Quyên sinh ra một bé trai tên là Giang Diệu, nguyên chủ hoàn toàn bị xem nhẹ.
Không chỉ có vậy, mẹ kế của nguyên chủ không quan tâm đến nguyên chủ, mỗi người sống yên ổn thì không nói tới làm gì, nhưng từ khi sinh được con trai thì bà ta trở nên vô cùng cay độc và xấu tính, người cha cặn bã mắt nhắm mắt mở trước những hành động của Tô Lan Quyên. Kiểu khoan nhượng này càng làm cho mụ dì ghẻ hung ác, ném bất cứ việc gì bẩn thỉu cho nguyên chủ làm, thỉnh thoảng lại mắng chửi nhục mạ nguyên chủ.
Từ nhỏ nguyên chủ đã phải chịu đựng những ác ý đáng lẽ không nên chịu đựng, may mà người cha cặn bã ưa thể diện và tạo nên hình ảnh một người cha nhân hậu, tốt bụng trong mắt hàng xóm, nguyên chủ và chị em họ giống nhau đều được đi học, còn đi học cấp ba. Nhưng ở trường học lại bị em gái bắt nạt, nguyên chủ có tính tình nhút nhát, không dám than thở với người thân bên nhà mẹ, cũng không có dũng khí dựa vào người thân bên kia. Mặc dù người thân bên nhà mẹ đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng sợ rằng lâu ngày mình sẽ bị ghét bỏ như hiện tại, nguyên chủ đã lớn lên trong cuộc sống ngột ngạt, tủi thân và đau đớn như vậy.
Nếu không phải nghe thấy mẹ kế độc ác và người cha cặn bã đang bàn bạc chuyện cưới xin của cô ấy và muốn gả cô ấy cho đứa con trai ngốc nghếch của lãnh đạo xí nghiệp chỗ ông cha cặn bã nhà mình để kiếm lời, thì nguyên chủ cũng không dám giấu họ và đăng ký đi về vùng nông thôn để thoát khỏi cuộc hôn nhân bán con gái kinh tởm này.
Sau khi bị em kế vạch trần chuyện nguyên chủ về quê thì cô ấy đã bị người cha cặn bã đánh đập dã man, nếu không phải hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng khóc dữ dội của nguyên chủ liền đến gõ cửa hỏi thăm thì không biết nguyên chủ đã bị đánh đập sống dở chết dở như thế nào.