Người cha cặn bã nói với bên ngoài rằng Giang Noãn là đứa con gái không nghe lời, giấu gia đình đăng ký phong trào xuống nông thôn, bày ra dáng vẻ chẳng khác nào là một người cha yêu thương con gái. Chú thím hàng xóm là người nhiệt tình, ngày hôm sau lúc nguyên chủ rời khỏi nhà đã đưa cho nguyên chủ một số vật phẩm lương thực. Ông cha cặn bã ưa sĩ diện nhất, ngoài mặt thì cùng bà mẹ kế độc ác cười cười nói nói, trong lòng lại chửi mắng đám cho nguyên chủ một đống đồ.
Nguyên chủ cứ như vậy gia nhập vào hàng ngũ thanh niên trí thức, tạm thời tránh được mấy thứ ghê tởm ở nhà.
Giang Noãn vừa sắp xếp trí nhớ của nguyên chủ, vừa không nhịn được mắng chửi một nhà độc ác này.
Còn không kìm được chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với nguyên chủ này, rõ ràng người bên nhà ngoại tốt như vậy, đều chân thành thật lòng đối xử tốt với cô ấy, tại sao nguyên chủ không cố chấp đi cáo trạng chứ, nếu không ông ngoại và cậu cô ấy nhất định sẽ khiến cặp đôi hèn hạ Giang Hướng Minh và Tô Lan Quyên chịu không nổi, chưa kể công việc của Giang Hướng Minh là do cậu của cô ấy sắp xếp đấy.
Ăn hại! Nếu cầu cứu người thân bên ông ngoại, nguyên chủ cũng sẽ không vì thích nam chính trong truyện mà rớt thảm hại đến mức bị nữ chính của truyện tính kế gả cho một tên lông bông trong thôn rồi bị nhà tên lông bông đó đánh chết đi sống lại, đúng là một bước sai lại càng thêm sai.
Trước đây nhìn nữ chính phản công và ngược đãi lũ cặn bã tuyệt thế nào thì bây giờ trong lòng cô chua xót bấy nhiêu.
Tuy nhiên, số phận của nữ phụ làm bia đỡ đạn trong truyện đã được sắp xếp như vậy nên cũng không còn cách nào khác, lúc trước đọc truyện cô không cảm thấy cái kết của nữ phụ làm bia đỡ đạn có bao nhiêu đáng thương. Thân thế của cô ấy cũng không được tác giả diễn tả chi tiết như vậy, cốt truyện xoay quanh nam nữ chính, không có cái gì gọi là vai phụ chứ đừng nói là bia đỡ đạn.
Bây giờ Giang Noãn đã trở thành nguyên chủ, thế giới này không còn chỉ là một cuốn truyện cô đọc trước đây nữa, đây là một thế giới thực, tất cả mọi người đều sống, cô thực sự có thể cảm nhận được những cảm xúc mà nguyên chủ để lại. Bây giờ cô chính là nguyên chủ, cô nhất định sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như cái kết của nguyên chủ trong nguyên tác.
Trong lòng cô thầm nổi giận.
Bây giờ là năm 1975, đang là mùa hè, thời tiết khô nóng, các thanh niên trí thức làm việc vất vả, sau giờ làm việc cũng không có hoạt động giải trí, sau bữa ăn mọi người tắm rửa sạch sẽ, đi ngủ nghỉ ngơi.
Sức khoẻ Giang Noãn còn rất yếu nhưng tinh thần rất tốt, cô cẩn thận xem xét lại trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ đang là một thanh niên trí thức ở một ngôi làng miền núi nhỏ của đại đội Thường Thanh ở phía bắc thủ đô, cô được phân tới thôn Thanh Thủy nằm dưới quyền của đại đội Thường Thanh, quê hương của nam và nữ nhân vật chính tiếp nhận đào tạo từ những người bần nông và trung lưu.
Nhân vật nam chính trong truyện là người trong một gia đình tương đối nghèo trong làng, nhà có hai em trai hai em gái, anh là anh cả, mới 22 tuổi, anh gánh trên vai một trọng trách nặng nề. Em trai, em gái còn nhỏ và có một vài đứa đang đi học, đứa em trai lớn 18 tuổi, tốt nghiệp tiểu học là đi theo gia đình làm lụng vất vả. Em trai thứ hai 16 tuổi, đang học lớp mười ở trong huyện, em gái ba 14 tuổi chưa học xong tiểu học đã đi làm phụ giúp gia đình và em gái tư 11 tuổi vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học. Cha ở nhà ốm đau, thuốc thang chi tiêu nhiều, thu không đủ chi, trụ cột của gia đình này là nam chính nhập ngũ năm 16 tuổi, bình thường lương gần như gửi về quê nuôi gia đình.
Nam chính cao ráo nhưng chưa chịu lấy vợ, thời đại này lẽ ra phải lấy vợ sinh con từ lâu rồi. Tuy anh có ngoại hình ưa nhìn và là quân nhân nhưng do điều kiện gia đình khó khăn nến khiến không ít cô gái nản lòng, mẹ anh đi khắp nơi làm mai cho anh. Cuối cùng, qua sự giới thiệu của nhiều bên đã ngắm trúng nữ chính trong truyện, gia đình cô ta cũng rất nghèo, nhưng nữ chính có lòng kiêu ngạo cao, chê nhà nam chính nghèo, có nhiều con của chồng trước, vì vậy vào ngày hai người kết hôn cô ta đã bỏ trốn cùng bạn trai tình đầu của mình.