Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 12:

Chương 12:

Ngô Bình An dường như không thèm để ý: "Chẳng lẽ tôi nói đùa với anh? Cầm đi, bằng năng lực của anh ba em, chút tiền này bất quá chỉ là muỗi.”

Nói thoải mái, trong lòng kỳ thật đặc biệt đau đớn.

Ánh mắt cũng không dám liếc vào tay em gái út, bằng không trái tim càng đau...

Năm mươi đồng gần như là tất cả tài sản của mình.

Số tiền này đã được tích lũy từ khi còn học tiểu học, tiết kiệm được không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc đó còn có thành phố bồ câu, lúc ấy quản lý không nghiêm, chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn cũng không ai quản, hắn đi theo mông đồng bọn, dùng hai đồng tiền còn sót lại khởi nghiệp, bận rộn ba bốn năm mới tích góp được hơn bốn mươi đồng.

Sau đó, thị trường chim bồ câu đã bị đóng cửa và trở thành chợ đen bây giờ.

Buôn bán ở chợ đen bị bắt, có khả năng sẽ phải cơm tù, hắn cũng không làm nghề cũ nữa mà ở nhà giúp mẹ làm việc, thỉnh thoảng có thể có vài phần thù lao.

Tích góp mười mấy năm, lúc này mới có năm mươi mấy đồng tài sản.

Ban đầu nghĩ chờ cưới vợ, sẽ giao chút tài sản này cho vợ, làm cho cô ấy vui vẻ.

Bây giờ...

Ngẫm lại cũng biết cuộc sống ở nông thôn không dễ chịu, hắn không có cách nào giúp chị hai và em út ở lại, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là cho bọn họ chút tiền tiêu xài.

"Mau cất đi, đừng để người ta nhìn thấy." Ngô Bình An nhắc nhở.

"Anh ba..." Dung Hiểu Hiểu còn có chút chần chờ, tuy rất cảm động nhưng cũng biết số tiền này kiếm được không dễ dàng, cầm trong tay có chút nóng bỏng tay.

"Cầm đi, việc này anh cũng đã thương lượng với chị dâu ba của em, cô ấy một chút ý kiến cũng không có." Lúc nói xong Ngô Bình An còn có chút dương dương đắc ý.

Nhìn xem, cô vợ nhà hắn hiểu ý biết bao.

Không cự tuyệt không nói, còn nói chờ tết ướp được mấy miếng thịt khô năm sau sẽ gửi qua cho hai người.

Ngô Bình An cảm thấy một trong những việc chính xác nhất mà đời này đã làm chính là chủ động đi ở rể.

Dung Hiểu Hiểu không cự tuyệt nữa, trong tay cầm tiền nở một nụ cười thật lớn, lớn tiếng nói với anh ba: "Cám ơn anh ba.”

"Ah, anh em trong nhà có cái gì mà phải cảm ơn." Ngô Bình An cũng cười, nhìn về phía bờ sông, hỏi: "Có phải thật sự muốn câu cá không? Nếu không anh tìm ai đó mượn cần câu.”

Dung Hiểu Hiểu liên tục khoát đầu: "Không không không, em phải về nhà cất tiền.”

Một khoản tiền lớn như vậy, phải giấu đi.

Có tiền trong lòng mới có sức mạnh, cô cảm thấy hiện tại sức mạnh của cô đạt tới mười phần, đối với việc về nông thôn cũng không có một chút khủng hoảng nào.

Cũng không biết có phải năm mươi đồng này mang đến tài vận hay không.

Trong vài ngày tiếp theo, liên tiếp có người nhét tiền cho cô.

Buổi tối hôm đó Dung Thủy Căn lặng lẽ tìm cô, nhét một xấp tiền vào tay cô, số tiền không nhiều lắm, tổng cộng ba mươi bảy đồng sáu mao tám hào.

Nhìn người đàn ông trung niên thật cẩn thận từng li từng tí, Dung Hiểu Hiểu cảm động nhịn không được tò mò: "Ba, đây không phải là tiền riêng của ba giấu chứ?”

"Suỵt!" Dung Thủy Căn trên mặt mang theo vẻ sốt ruột: "Con không thể nói với mẹ con, bằng không ba sẽ không được sống yên ổn.”

Dung Hiểu Hiểu cười hắc hắc, nhìn ba kinh hoảng thất thố thì đặc biệt thú vị: "Mẹ quản tiền chặt như vậy ba còn có thể tích góp được thật nhiều tiền riêng, rất lợi hại nha.”

"Không phải vì muốn vụng trộm uống hai ngụm sao?" Dung Thủy Căn đưa tay sờ sờ đầu cô, trong cảm khái mang theo không nỡ: "Từ hôm nay ba bắt đầu từ bỏ rượu, tiền mua rượu đều sẽ tích góp cho các con.”

Ngoại trừ ba ra, càng làm cho Dung Hiểu Hiểu kinh ngạc chính là Ngô Bình Tổ cũng lặng lẽ tìm tới.

Thực sự làm cho người ta giật mình.

Ở trong nhà này người cô tiếp xúc ít nhất chính là Ngô Bình Tổ, mỗi ngày đều không nói được mấy câu, nói chuyện với người ngoài đại tạp viện còn nhiều hơn với hắn.

Đối với chuyện hai chị em các cô phải về nông thôn, thân là anh cả, cho tới bây giờ hắn chưa từng lên tiếng, làm cho người ta có cảm giác không thèm để ý chút nào.

Cũng không biết có phải vì đã nhận nhiều tiền rồi hay không, đối mặt với tiền đưa tới cửa Dung Hiểu Hiểu không từ chối nữa, nói một tiếng cảm ơn rồi nhét vào trong túi.

Có một điều là, bọn họ đưa tiền đều là hai phần, trong đó có một nửa thuộc về chị hai.

Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người đều đưa tiền cho cô cầm trước, đại khái mọi người đều nhất trí như anh ba, bảo cô trông chừng một chút đừng đưa tiền cho chị hai chà đạp.

Xem ra mọi người đều biết cặn bã nam không đáng tin cậy, hết lần này tới lần khác không lay động được trái tim đang yêu đương.

Một nhà lớn nhỏ ai cũng nhìn rõ ràng, cũng chỉ có chị hai lún quá sâu.

Nhưng, phải nói người ra tay hào phóng nhất chính là người quản lý tài chính trong nhà.











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch