Một ngày trước khi rời đi, ban đêm Ngô Truyền Phương đi tới phòng hai chị em, cũng không nói thêm gì, trực tiếp bỏ tiền ra.
Mười tờ đại đoàn kết nhét vào tay Dung Hiểu Hiểu.
Một tờ đại đoàn kết nhét vào tay Ngô Bình Tuệ.
Sự khác biệt giữa hai chị em thực sự quá lớn.
"Tròng mắt đừng nhìn lung tung, cho con tiền con cũng không giữ được, về sau mỗi ba tháng mẹ sẽ gửi cho con một lần tiền, gửi cho đến một trăm đồng mới thôi." Ngô Truyền Phương muốn giữ nghiêm mặt, nhưng vừa nghĩ đến ngày mai hai cô con gái sẽ rời đi, muốn gặp lại cũng không biết là khi nào, trên mặt nhịn không được hiện lên cảm xúc luyến tiếc.
"Mẹ, con không có ý gì khác." Ngô Bình Tuệ ấp úng.
Có cho tiền hay không cô ấy cũng không sao cả, chỉ là kém em gái nhiều như vậy thì có chút không cân bằng.
Nghe mẹ giải thích, cô ấy cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Mẹ vì cô ấy mà suy nghĩ nhiều như vậy, cô ấy còn suy nghĩ lung tung.
"Những điều mẹ nói các con có nhớ không? Ra ngoài có thể không gây chuyện là tốt nhất, nhưng nếu người khác muốn trêu chọc các con, vậy cũng đừng nhẫn nhịn, chỉ biết nhẫn nại người khác còn thấy các con dễ bắt nạt, nên nháo thì cứ nháo, nháo càng lớn càng tốt." Ngô Truyền Phương lại một lần nữa dặn dò: "Làm lớn chuyện đại đội nhất định sẽ ra mặt, nếu như bọn họ mặc kệ, vậy thì chỉ cần náo loạn đến trấn, trên trấn mặc kệ các con điện tín cho nhà, ba mẹ nhất định sẽ..."
Lải nhải, dặn dò suốt một đêm.
Dung Hiểu Hiểu tựa vào vai mẹ, những lời lặp đi lặp lại cô đều có thể nghe, cũng không cảm thấy phiền não, ngược lại là ôn nhu chưa bao giờ có.
Ở kiếp trước, chưa bao giờ có ai cằn nhằn cô như vậy.
Buổi tối đi ngủ rất muộn, ngày hôm sau sau khi thức dậy phải xách đồ đạc xuất phát.
Ngoại trừ anh cả ra, những người khác đều chuẩn bị tiễn bọn họ một đoạn đường.
Trên mặt đất tổng cộng có bốn túi lớn hai ba lô, Ngô Bình An nghĩ mình nói như thế nào cũng là đàn ông, tất nhiên phải giúp đỡ xách hành lý nhiều hơn, đưa tay xách hai cái túi lớn, dùng sức...
"Ôi. Không, không phải chứ, sao lại nặng như vậy?”
Ngô Bình An trợn tròn mắt, lúc trước xách lên không phải chưa từng chuẩn bị tâm lý, túi lớn như vậy khẳng định rất nặng, nhưng hắn không nghĩ tới lại nặng như vậy, không khỏi buồn bực nói: "Chị hai và em út thật sự có thể khiêng đến Đông Bắc sao?”
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu đứng ra.
Cô cái gì cũng không nói, một tay cầm một cái túi lớn, dễ dàng xách lên.
“...... Em giỏi lắm." Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Bình An được chứng kiến sức lực lớn của em gái, đặc biệt phàn nàn: "Mẹ, mẹ, có phải mẹ sinh nhầm rồi không, sao một người đàn ông lớn như con còn không có khí lực lớn như em gái chứ.”
Ngô Truyền Phương lười phản ứng với hắn, chỉ cho hắn một ánh mắt để hắn tự mình hiểu.
Ngay sau đó tiến lên cũng xách theo một cái túi lớn đi về phía trước.
"..." Ngô Bình An câm lặng.
Em gái khí lực lớn, khí lực của mẹ cũng không nhỏ.
Nhìn ba vẫy tay định cùng hắn xách túi lớn, cuối cùng cũng hiểu người làm chủ nhà này vì sao lại là mẹ, nếu ai không nghe lời, một cái tát qua ai chịu được?
Vì vậy, một nhóm người đi đến nhà ga xe lửa.
Trước xe lửa màu xanh lá cây người đến người đi, Ngô gia tạm thời không để ý cảm xúc chia lìa không nỡ, bọn họ phải chen vào trong đám người tìm được vị trí xe lửa.
"Trèo lên, chúng ta đưa hành lý lên trước." Ngô Truyền Phương chỉ huy.
Dung Hiểu Hiểu nhìn cửa sổ xe còn cao hơn mình, không thể tin nói: "Con trèo lên?”
Ngô Truyền Phương thúc giục: "Nhanh lên, bằng không làm sao chen chúc lên.”
Dung Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn, trong xe lửa đã có người chen chúc, thật đúng là không dễ dàng leo qua cửa sổ.
Nhìn xung quanh không ít người leo trèo, cô xoa xoa tay, chống bên cửa sổ hơi dùng lực, gọn gàng trèo vào trong xe lửa.
Ba người Cao Liêu đang nói chuyện phiếm thì thấy cửa sổ đột nhiên có một người chui vào, khiến bọn họ có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy nữ đồng chí chui vào mở miệng.
"Chào các đồng chí, vị trí của tôi ở bên cạnh các anh, không biết các anh có tiện nhường đường, tôi xách hành lý vào?"
Ba người tất nhiên không có ý kiến, huống chi nữ đồng chí này khách khí còn vẻ mặt tươi cười, bất quá chỉ là nhường vị trí cũng không có gì đáng ngại.
Cao Liêu thấy cô là đồng chí nữ, liền hỏi: "Có cần giúp đỡ không?"
"Không cần không cần, chỉ có mấy kiện hành lý."
Cao Liêu vừa nghe, nghĩ hẳn là không có bao nhiêu thứ.
Và rồi...
Sau đó trơ mắt nhìn cô với người ra ngoài cửa sổ xách vào bốn cái túi lớn cao nửa người, cuối cùng còn bế một người vào.
"Chậm một chút, đừng làm chị ngã."
"Chị cũng không nặng bao nhiêu, làm sao có thể ngã được?"
Cao Liêu trợn mắt há hốc mồm, cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô xách một người vào.