Nếu người dẫn đầu là cô, Lâm Ngọc Trúc cũng lười ở đây hục hặc với Vương Tiểu Mai, mọi người có thể ăn chung một nồi thì ăn chung, không ăn chung được thì chia ra ăn riêng, không cần thiết phải vì ăn cơm mà diễn một màn Chân Hoàn truyện, quá mệt mỏi, đời này cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản thôi.
"Tôi cũng ăn riêng." Lý Hướng Vãn nhân cơ hội nói, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngô.
Lý Hướng Bắc ngẩng đầu lên nhìn mọi người, kiệm lời mà nói: "Cũng không cần làm phần tôi nữa."
Hai người này không nói gì nhiều, thực ra ý tứ mọi người hầu như đều hiểu, tuy rằng nói là chia ra ăn riêng, nhưng không có ý định kết nhóm ăn chung với người khác.
Vương Tiểu Mai thấy ba người Lâm Ngọc Trúc muốn chia ra ăn riêng thì bĩu môi, làm như cô ta bắt nạt người khác không bằng, nếu đã xem cô ta là người xấu, cũng không thể uổng công chịu danh này được, "Vậy rau trong vườn rau này không được ăn chùa đâu đấy!"
Vương Tiểu Mai nói rõ ràng như vậy, ba người cũng sẽ không giả vờ hồ đồ, đều vui vẻ chấp nhận.
"Năm nay là thế này rồi, đất của nhà ăn tri thức này cũng không phải của một mình cô, sang năm chúng tôi muốn trồng rau cô đừng có kiếm chuyện đấy!" Lâm Ngọc Trúc nói với vẻ mặt nghiêm túc, có một vài chuyện phải nói rõ từ trước, đối với loại người như Vương Tiểu Mai cô quả thực không yên tâm.
Vương Tiểu Mai bĩu môi không phản bác lại, cô ta cũng đâu có ngốc, cái sân này cô ta cũng không dám độc chiếm.
Về phương diện thức ăn Lâm Ngọc Trúc dĩ nhiên là không lo lắng, hiện giờ ở trong thôn nhà nhà đều trồng một sân rau, tốn vài xu là có thể mua được cả giỏ, hơn nữa cô còn có hệ thống, chỉ cần từ không gian, lén qua sông, mua một chút đồ của thôn dân, kiên trì đến năm sau là vấn đề không lớn.
Chỉ là nam nữ chính nhắc đến việc ăn riêng, vậy thì việc nấu cơm cũng không thể xếp hàng để nấu chứ nhỉ, bếp thì chỉ có một, xếp hàng nấu cơm hiển nhiên là không thực tế.
Mùa hè còn đỡ, có thể dựng một cái bếp bằng đất đơn giản trong sân, còn mùa đông chắc chắn là không được, không nói tới việc có nhóm được lửa hay không, chỉ riêng băng tuyết ngập trời, nấu xong một bữa cơm thì người đã đóng thành băng rồi.
Đây là một vấn đề, Lâm Ngọc Trúc âm thầm suy nghĩ.
Nồi cũng chỉ có một, muốn ăn riêng thì chỉ có thể tự làm một cái nồi, mọi người đều hiểu rõ. Muốn ăn riêng thì lấy gì mà mua nồi, chưa nói đến chuyện có trái phiếu công nghiệp hay không, chỉ riêng tiền cũng không phải là con số nhỏ rồi, trong gia đình bình thường chiếc nồi cũng được coi như một đồ vật đáng giá.
Trên người Trương Diễm Thu vốn dĩ cũng không có bao nhiêu tiền, lại thấy Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn không hề có ý định thổi cơm chung, nên cô ta không dám tùy tiện mở miệng nói muốn tách ra, nếu như không thể góp gạo thổi cơm chung với người khác, cô ta cũng không có năng lực tự mua một cái nồi.
Vương Tiểu Mai nhìn người buổi trưa còn nói chuyện vui vẻ nhất, nói không thể ăn được đồ cay là Trương Diễm Thu, hỏi cô ta một cách kỳ quái: "Cô không tách ra ăn riêng sao? Ăn cùng chúng tôi muốn không bỏ ớt là điều không thể, tôi đã nói trước với cô rồi đấy, đừng có để sau này tới tranh cãi với tôi."
Trương Diễm Thu cắn chặt răng, hận không thể nuốt chửng Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai hừ lạnh vài tiếng, cũng không sợ vẻ mặt hận không thể ăn thịt người của Trương Diễm Thu, ăn đến ngon miệng, vẻ mặt đắc ý.
Trái lại Chu Nam ăn thức ăn không có phản ứng gì, xem ra anh ta là người ăn cay được.
Điều này lại khiến mọi người rất bất ngờ!
Trương Diễm Thu không tìm được đồng minh, cô ta vốn dĩ cố tình hay vô ý nhìn về phía Lý Hướng Vãn, nghĩ rằng quan hệ trước kia của hai người cũng không tồi, chưa biết chừng có thể giúp cô ta một tay, thế nhưng cả quá trình chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô ta, không khỏi chuyển hi vọng đặt lên người Lâm Ngọc Trúc, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc tràn đầy mong đợi.
Lâm Ngọc Trúc thấy cô ta sắp mở lời thì nhếch miệng cười, "Tôi không có ý định ăn chung." Trước giờ cô không sợ đắc tội với người khác.
Lâm Ngọc Trúc là người có tiêu chuẩn ăn cao nhất, ăn chung với người khác thì làm sao ăn thịt được, vài ba ngày lại lấy ra gà rồi thịt heo chẳng phải khiến người ta chú ý sao, hơn nữa thịt này không thể để lộ ra ngoài được, cô vẫn luôn định ăn một mình.
Lại nhớ lại một tình tiết, trong lòng đã có tính toán trước, lần này xác định không thể ăn chung với người khác được, cô phải nhân cơ hội lần này để ăn riêng hoàn toàn.