"Tôi từ trước tới nay còn chưa dạy qua học sinh nào ngốc như anh. Bất quá, anh cũng đừng có nản lòng, có tôi ở đây, anh chậm chạp nên cần bắt đầu sớm. Cần cù có thể bù thông minh, anh tối nay chép bài này lại thêm một lần, tự tìm hiểu. Cái gì không hiểu có thể hỏi tôi, tôi trưa mai sẽ cho anh làm thử một bài kiểm tra."
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Nếu không làm bài, thì sẽ ăn gậy, tôi sẽ không nể tình chúng ta quen biết nhau mà khách khí với anh. Nghiêm sư xuất cao đồ, thầy có nghiêm thì trò mới giỏi. Nhớ lại tôi năm đó cũng là như vậy mới học thành tài!"
Tống Thanh Phong yên lặng cầm sách, thế mà còn thật sự gật nhẹ đầu.
Khổng Yên mười phần đắc ý, cảm giác mình sinh ra là để làm giáo viên.
Vì thế đến xế chiều đi nuôi heo, cô còn cố ý mang theo giấy bút. Cô quyết định soạn giáo án để ngày mai dạy học, nhất là môn toán và tiếng Anh, muốn để cho Tống Thanh Phong thấy cô thật sự rất là đáng gờm!
Buổi chiều vẫn là Trương Bội Bội cùng người phụ nữ kia đưa cỏ heo. Chờ cô ta xong việc còn lại giúp đỡ Khổng Yên cùng cho heo ăn.
Ra cửa kéo ống tay áo Khổng Yên: "Cô đi cùng tôi đi đến điểm thanh niên trí thức. Sáng nay tôi quên nói, hôm qua tôi đi một chuyến lên thị trấn gửi thư, nhìn thấy có một gói hàng của cô liền xách mang về. Một gói hàng thật là to, chỉ sợ người trong nhà cô lần này lại gửi không ít đồ qua đây đâu."
Khổng Yên vừa nghe thấy, tâm tình như bay lên, nhanh chóng đẩy cô ta thúc giục:" Vậy còn chờ gì nữa mau đi thôi!"
Trương Bội Bội nhịn không được buồn cười, uốn éo: " Cô gấp cái gì, tôi để ở chỗ tôi mà."
Đi một đoạn đường, nhịn không được nghiêng đầu nhỏ giọng nói:
"Cô nói một chút xem, điều kiện trong nhà cô tốt như vậy, nghĩ thế nào mà lại xuống nông thôn?"
Không ở bên cạnh cha mẹ, lẻ loi một mình đi tới một địa phương xa lạ, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy xót xa.
Bản thân Trương Bội Bội nếu không phải là không vượt qua nổi cuộc sống trong thành, thì cũng đã không xuống đây.
Khổng Yên nghe xong liền muốn khóc. Cô cũng rất rất muốn hỏi nguyên thân, đầu óc sao lại ngu như vậy, không phải chỉ là chị dâu nói mấy câu khó nghe thôi sao, cũng không ít đi miếng thịt nào.
Hiện tại chỉ khổ cho cô.
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng không còn cách nào nữa, tôi chính là người như vậy đấy, tư tưởng giác ngộ quá cao, muốn đem mình trở thành một viên gạch để xây dựng quốc gia, nơi nào cần liền tới nơi đó."
Trương Bội Bội nghe xong ngán ngẩm, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn cô một cái, ở chung với nhau lâu như thế, còn không hiểu cô sao?
Mới xuống thôn có 3 tháng đã chạy đi lấy chồng, còn không phải là do sợ khổ à?
Hai người đi một mạch đến điểm thanh niên trí thức. Khổng Yên đứng bên ngoài nhìn một loạt căn phòng đất nhỏ bé, một thời gian không đến, cũng thấy xa lạ đi nhiều.
Thật lòng lại cảm thấy vẫn là chính mình thức thời!
Vào sân, vừa vặn có một cô gái đang ôm bó củi chuẩn bị đi phòng bếp.
Mặt dài, mắt nhỏ, gò má cao, màu da vàng như nến, thắt hai cái bím tóc, trên người là áo bông màu xanh lam và quần màu đen, đều đánh vài miếng vá, trông phờ phạc bụi bặm.
Vừa nhìn đã nhận ra là Diệp Vân!
Diệp Vân nghiêng đầu, cũng nhìn thấy cô, thần sắc lóe lên, lập tức hướng về cô không khách khí mở miệng nói:
" Ôi tôi còn tưởng là ai tới , đây không phải là thanh niên trí thức Khổng gả vào nhà đại đội trưởng sao? Sao hôm nay còn ghé cái miếu nhỏ này của chúng tôi vậy?"