Khổng Yên nhìn cái dáng về âm dương quái khí của cô ta, nguyên bản còn không muốn phản ứng lại. Bất quá cũng biết đức hạnh của con người này, không phản ứng lại cô ta còn tưởng rằng cô sợ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Vì thế cô cố ý hất cao cằm, ra vẻ khinh thường vênh váo nói:
"Còn không phải là vì lâu lắm không được gặp thanh niên tri thức Diệp à. Không nhận ra nha! Thanh niên tri thức Diệp đây là muốn đi nấu cơm hả? Chậc chậc, sao bây giờ cô lại chịu khó thế? Cũng đúng thôi, không làm thì không có cơm ăn. Không như tôi, gả vào nhà chồng cả nhà liền xem tôi như tâm can bảo bối, càng chiều càng hư, hiện tại tôi không biết nấu cơm là gì nữa rồi."
Nhìn thấy cô ta mặt dần dần đen lại, cười hì hì cảm thán : "Vẫn là tôi có phúc, đi đến đâu cũng có người thân!"
Lại ôm lấy cánh tay Trương Bội Bội, quay đầu cùng cô ta làm bộ làm tịch nói :" Chúng ta đi thôi, đừng nên quấy rầy thanh niên trí thức Diệp, đừng chậm trễ công việc của cô ấy. Đáng thương quá! Mới qua một thời gian không gặp thôi, làm sao mà tiêu tụy thành như vậy?"
Âm thanh một chút cũng không nhỏ, Diệp Vân sau lưng nghe thấy nổi trận lôi đình!
Đợi đến khi hai người biến mất tại cổng sau, cô ta mới dám hướng về phương hướng của hai người hung hăng mắng chửi thoá mạ.
Trương Bội Bội miệng cười, vụng trộm giơ ngón tay cái lên cho cô: "Vẫn là cô lợi hại!"
Mỗi lần đều có thể chọc cho Diệp Vân tức phát điên!
Cô với Cao Tuệ Tuệ đều không làm được, miệng quá ngốc, thường xuyên chịu thiệt thòi.
Khổng Yên đắc ý nhướn nhướn mi.
Ở điểm thanh niên trí thức, phòng ở không nhiều. Ban đầu số lượng nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn tương đối ít, cho nên lúc mới đến chọn căn phòng nhỏ, nhiều nhất ở được bốn người. Sau này nhiều người tới, dứt khoát phá bỏ tưởng đất ngăn cách bên nam thanh niên trí thức mở rộng ra, lại dựng thêm một gian, thành chỗ lúc trước Khổng Yên và Trương Bội Bội ở.
Ở bên cạnh cửa là hai cái rương đan từ cành liễu, tiếp đó là mấy cái chậu.
Không gian chật chội, nhỏ hẹp gần như không có chỗ đặt chân.
"Sau khi cô đi rồi, tôi liền bảo Cao Tuệ Tuệ chuyển qua đây ở, nhường cho hai người kia ở với nhau."
Cao Tuệ Tuệ là thanh niên tri thức lớn tuổi, là một người sống khá được.
Khổng Yên gật gật đầu : "Vậy thì tốt, hai người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Trương Bội Bội chuyển cái rương liễu của mình ra, đang chuẩn bị mở thì tay run một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khổng Yên.
"Sao vậy?"- Khổng Yên kỳ quái.
Trương Bội Bội sắc mặt khó coi, chỉ chỉ vào góc áo lộ ra ngoài rương: "Bình thường tôi đều gấp gọn quần áo, làm sao lại lộ ra thế này?"
Khổng Yên vừa nghe, lập tức cảm thấy có biến, nhướn mày, ngồi xổm xuống, thúc giục cô ta: "Mau mở ra nhìn xem!"
Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng khi Trương Bội Bội mở ra nhìn đến bên trong thì vẫn là nhịn không được tức giận.
Trương Bội Bội hai mắt phiếm hồng: "Cô ta sao có thể ác như vậy? Nhất định là cô ta, trừ cô ta ra không có ai khác!"
Nói rồi hổ đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm cô ta tính sổ.
Khổng Yên kéo cô lại: "Đừng vội."
Chỉ chỉ vào túi hàng màu đỏ: "Đây là đồ cha mẹ tôi gửi đến phải không?"
Trương Bội Bội dụi dụi hai mắt, gật gật đầu, ừ một tiếng.
"Tôi đã đề phòng cô ta rồi, cho nên mới dấu ở nơi này, nào ngờ cô ta còn dám đến lục lọi."
Khổng Yên cũng tức giận, lấy túi hàng ra, sau đó trực tiếp để lên giường. Túi hàng hẳn đã bị mở qua, chỗ băng dính dán lại có nhiều nếp nhăn, nếu như đoán không sai ban đầu là dán mấy vòng, bây giờ chỉ còn 2 3 cái, có chỗ còn có nếp cuốn.
Lại bóc hẳn ra, bên trong quả nhiên còn để lại vài dấu vết. Một cái áo bông in hoa với quần bông, một khối thịt khô dùng báo chí bọc lại, cùng với vài túi bánh quy đường. Bất quá mấy thứ này rất rõ ràng là đã bị động vào, nếp bọc lại của túi giấy không đúng với nếp gấp ban đầu. Hơn nữa với tính tình của cha mẹ cô cũng sẽ không gửi ít như vậy, không xẹp xẹp thế này.