Lại nói cô em chồng này cũng không phải người tốt lành gì, vì để sống tốt hơn ở nhà chồng mà giới thiệu em trai ruột cho con gái út nhà họ Lưu. Cô con gái nhà họ Lưu kia cũng không phải người hiền lành gì, được chân truyền từ mẹ cô ta tính tình chanh chua, còn hay khua môi múa mép, bụng toàn ý xấu, đến nhà ai là gây hoạ cho nhà đó.
Vừa nghĩ như thế, chị dâu cả Tống đột nhiên cảm thấy vợ lão tứ hiện tại cũng khá tốt, ngoài trừ thích ăn ngon lười làm, nhưng đây cũng không phải thói xấu gì quá đáng.
Mẹ Tống quét mắt đến Tống Nhị Ny thấy cô ta đang lén lén lén lút lút như tặc, tức giận mắng to :"Con đang làm cái gì đấy, còn chưa cút về nhà họ Lưu của con đi."
Tống Nhị Ny giật nảy mình, có chút chột dạ, bê rổ xám xịt chạy đi.
Khổng Yên ngủ đến chiều dậy vẫn chưa hồi thần, sờ lên gối đầu cô nằm, ướt.
Vội vàng lau miệng.
Cô vừa rồi mơ thấy mình đang ăn rất nhiều khoai lang nướng, đỏ rực, còn nóng hổi, lại vừa ngọt vừa thơm, ăn quá ngon!
Càng nghĩ càng đói, càng nghĩ càng thèm.
Nước bọt cũng chảy khô rồi.
Khổng Yên nghĩ nghĩ, trực tiếp vượt qua Tống Thanh Phong còn đang ngủ say, bước xuống giường mang giày rồi lén lút đi đến phòng bếp.
Hy vọng chị dâu còn chưa lấy khoai lang về.
Lý do cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ nói lửa to quá thiêu sạch khoai rồi.
Dùng cặp gắp than đảo nửa ngày cô vẫn không tìm được gì, cô nhịn không được thở dài thấy hơi nhụt chí, không biết chị dâu lấy khoai đi từ bao giờ.
Về đến phòng mình thấy Tống Thanh Phong đã tỉnh lại, anh ta đang ngẩn người mở to mắt nhìn nóc nhà.
Khổng Yên hất giày, cởi áo khoác, lại bò lên giường nằm.
Tống Thanh Phong lặng lẽ nhìn cô một cái.
Khổng Yên giống như cảm giác được, nghiêng đầu, vừa lúc đối mặt nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt anh ta vẫn thản nhiên, không một tia e dè.
Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra được hai chữ " Ghét bỏ".
Vì sao anh ta lại ghét bỏ cô ư?
Lười?
Cái rắm! Cô không lười thì chắc gì chịu gả cho anh ta?
Anh ta thì tốt đẹp!
Khổng Yên nằm dài trên giường, trở mình thở phì phò, quấn lấy chăn lăn một vòng.
Lại lăn tiếp, nhưng lần này bất động.
Cô lại dùng sức, vẫn không di chuyển được?
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy anh ta cũng đang nhìn sang cô.
Mặt không cảm xúc nhìn cô. Khổng Yên không sợ anh ta nói : " Anh nên dậy đi làm việc!"
"Còn chưa chịu dậy, quỷ lười!"
Đây là câu đầu tiên cô mở miệng nói với anh ta sau hai ngày kết hôn.
Tống Thanh Phong mặc dù tai nghe không được, sau này cũng không nói được, nhưng trước khi kết hôn mẹ Tống đã nói với cô, nếu như nói chậm một chút thì anh vẫn có thể nhìn môi ngữ hiểu được.
Anh quay đầu đi không nhìn cô, người ngồi dậy, bất quá lại đem chăn xốc lên hết.
Khổng Yên nhìn chăn mền toàn bộ đều đã xốc hết lên, hơi ấm cũng bay đi hết, tức giận lệch cả mũi.
Cô gắt gao nhìn anh ta chằm chằm.
Tống Thanh Phong lại rất trấn định mặc quần áo tử tế, không thèm nhìn cô chút nào, cũng không buồn quan tâm đến ánh mắt chết chóc của cô.
Anh ta đi ra ngoài.
Khổng Yên một lần nữa lại đắp chăn ngủ tiếp, nghĩ nghĩ lại có chút nuốt không trôi, cô ngồi dậy đem gối đầu của hai người đổi qua.
Để anh ta nằm trên cái gối đã chảy nước miếng của cô đi, cho anh ta thối chết!
Cơm tối cũng là Khổng Yên nấu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mẹ Tống liền lôi kéo Khổng Yên đi sang một bên nói chuyện :" Công việc của con đã sắp xếp xong xuôi, bắt đầu từ ngày mai con sang chỗ nuôi heo cho heo ăn, cứ thong thả, ngày cho heo ăn ba bữa, bình thường nhớ định kỳ vệ sinh sạch sẽ, thỉnh thoảng để ý, nếu heo ngã bệnh thì báo cáo lên một tiếng là được."
Khổng Yên hai mắt sáng lên, công việc này dễ.
Không cần phải ra ngoài làm việc , bị đông lạnh. Quá tốt rồi!
Cô vội đáp:" Mẹ, con hiểu rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt."