Mẹ Tống khoát tay :" Ôi, cảm ơn cái gì, cũng là con may mắn, lúc đầu việc cho heo ăn này là nhà lão Lý làm, heo cũng hay quên cho ăn, heo đói gầy đi, cho nên để con của hắn về nhà tìm việc khác làm, vừa vặn để con làm."
Sau đó bà vui mừng hớn hở nói:" Con cố làm cho tốt, công việc này dễ, bình thường dành thêm nhiều thời gian cho Tam Căn, mẹ vẫn đang chờ ôm cháu trai đây!"
Khổng Yên nhìn mẹ Tống đang tràn trề hy vọng, có chút không đành lòng muốn nói cho bà, con trai bà không thích cô tí nào, hai người họ so với người lạ còn xa lạ hơn!
"Mẹ, mẹ nói gì thế!" Khổng Yên làm bộ làm tịch dậm chân, thẹn thùng nhăn nhó nói, sau đó che mặt xoay đầu chạy.
Tốt quá, khỏi phải rửa bát.
Mẹ Tống cười đắc ý, quay sang nói với chị dâu cả Tống :" Đứa nhỏ này cũng khá tốt, dáng dấp đẹp mắt, tính cách cũng tốt, mẹ lúc đầu còn cảm thấy nha đầu này xinh đẹp sợ ép không được, nhìn trúng nữ thanh niên tri thức mặt tròn kia, không nghĩ đến vẫn là lão tứ nhà ta có phúc, có cản cũng không cản nổi!"
Chị dâu cả Tống xắn tay áo đi đến phía nhà bếp, khoé miệng giật giật: "Mẹ nói rất đúng, con cũng thấy hai người rất xứng đôi."
Còn không phải sao, lão tứ như vậy rồi mà còn lấy được nữ thanh niên tri thức xinh đẹp đến thế. Còn không biết mục đích của vợ lão tứ là gì à?
Trong lòng cô ta lại nhịn không được có chút chua chua, công việc nhàn hạ như thế dựa vào cái gì mà phải đưa cho vợ lão tứ. Bản thân cô ta đã gả vào Tống gia nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy mẹ chồng để ý chăm lo như thế.
Khổng Yên ngồi trong phòng chốc lát, đoán chắc bát hẳn đã rửa xong rồi, mới bưng chậu đi xuống bếp lấy nước nóng.
Thấy Tống Thanh Phong còn chưa về, cô tranh thủ rửa mặt, thuận tiện lau người qua.
Càng lau cô càng cảm thấy lòng đầy chua xót, nhớ đến trước kia mỗi ngày đều tắm táp, nào biết được đến nơi này nửa tháng mới tắm một lần, nhất là những ngày đầu mới tới kia thật không quen. Mùa hè, làm việc bên bờ sông, nhưng sông kia lại cách chỗ ở của nhóm thanh niên tri thức khá xa, nam thanh niên tri thức so với các cô làm việc còn mệt hơn, cũng không thể bắt bọn họ ngày nào cũng gánh cho đầy lu nước. Mỗi ngày cũng chỉ có thể buổi sáng lúc giặt quần áo xách ít nước về để dành, đến tối lau lau qua cả người.
Cô nghĩ mãi không ra tại sao mình lại xuyên đến một nơi khổ như vậy, ngay cả nội y cũng không mua được. Đồ cô đang mặc là lúc đầu đã tốn không ít tiền và phiếu mua vải bông về tự mình may.
Bình thường vẫn còn tốt chán, xui xẻo nhất là lúc bà dì ghé thăm, thật là khổ hình không nói nên lời.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Khổng Yên nhanh chóng đổ nước rót vào chậu rửa chân, ngồi trên ghế ngâm chân.
Tống Thanh Phong đi vào, sau đó cầm chậu của anh ta đi ra ngoài.
Cũng không thèm nhìn cô một cái.
Khổng Yên bĩu môi cũng không đem anh ta để ở trong lòng. Trong đầu không nhịn được nghĩ đến ngày mai cô cũng phải đi làm rồi, vậy quần áo ai giặt đây?
Mặc dù mùa đông phương bắc bên này hầu như không có cách nào tắm rửa nhưng cũng có thể kiếm được nửa thùng nước. Có chút phát sầu!
Tống Thanh Phong bưng nước nóng về, sau khi rửa mặt xong thì ngồi xuống, ngồi chỗ cách xa cô nhất, cũng bắt đầu ngâm chân.
Khổng Yên không nhịn được liếc anh ta một cái, đổ sạch nước rửa chân rồi bò lên giường nằm.
Ở nông thôn cơm nước xong xuôi, tắm rửa rồi là đi ngủ, không có tiết mục giải trí gì. Chỉ ba tháng ngắn ngủi đã chữa khỏi căn bệnh nan y ung thư ngủ muộn của cô.