Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý.
Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi.
Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên.
Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương.
Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt.
Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta.
Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô.
Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải này…
Sặc...
Phó Lê đập tay vài cái, lại vô tình uống vào khiến bản thân ho dữ dội.
Đầu óc đang mơ màng choáng váng của cô chợt thanh tỉnh, sao mình lại bị sặc nước?
Cô nhớ mình bị ốm rất nặng, sau đó ngất đi và không biết gì nữa.
Sau đó...
Phó Lê nhớ ra rồi!
Sau đó, một giọng nói máy móc truyền ra, nói rằng Phó Lê đã chết, và sau khi cho linh hồn cô uống một thứ chất lỏng kỳ lạ, nó lại nói rằng sẽ đưa cô trở lại thời điểm chưa có chuyện gì xảy ra.
Thời điểm chưa có chuyện gì xảy ra? Dưới nước?
Trong mắt Phó Lê chợt hiện lên hận ý, cô đã bị tên khốn Trần Viễn lợi dụng chiếm tiện nghi, bị hắn ta ôm trong nước với tình trạng vạt áo mở rộng, sau đó bị mất hết thanh danh, cuối cùng buộc phải gả cho hắn.
Trần Viễn! Đồ khốn nạn!
Phó Lê nhận thấy bàn tay đặt trên bờ vai đang cố gắng xé toạc vạt áo của mình, lập tức nổi giận.
Cô nhớ rõ, giọng nói tự nhận là hệ thống hôn nhân đã nói rằng lọ thuốc cô uống vào có thể khiến người ta có uy lực vô hạn?
Tại sao không thử xem!
………
Trần Viễn không hề biết rằng người trong lồng ngực mình đã thay đổi tính tình, vừa bơi lên bờ vừa cười một cách rẻ mạt.
Phó Đào nói sẽ tìm người trong thôn tới để về chứng kiến cảnh này, và hắn ta nhất định sẽ suôn sẻ cưới được chị gái của cô ta.
Đã đến lúc mọi người xuất hiện!
Nụ cười của hắn ta càng trở nên ngông cuồng và đốn mạt!
Nhưng vào lúc này, Trần Viễn đột nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh tấn công vào bụng, cơn đau khiến hắn phải cuộn mình kêu "ai da" một tiếng, cánh tay ôm Phó Lê cũng buông lỏng ra.
Ngay sau đó, cánh tay hắn bị bẻ quặt một cách thô bạo, khuỷu tay bị xoắn như ốc vít.
“Đau, đau quá!” Trần Viễn thảm thiết rống to, tay trái thả nổi trên mặt sông, sặc mấy ngụm nước, cánh tay phải mềm oặt rũ xuống.
Chửi thầm một tiếng, khuôn mặt thanh tú của Phó Lê tràn đầy ý cười, ngay sau đó cô lặn xuống nước rồi bơi về phía trước, chỉ một phút sau đã leo lên bờ.
Kiếp trước cô phải chăm chỉ luyện tập bơi lội, cho nên bây giờ kỹ năng dưới nước đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, áo khoác trên người Phó Lê đã bị tên khốn kia xé rách, lộ ra sợi bông, thậm chí áo lót cũng lộ ra, ướt đẫm dính chặt vào người.
May mà không bị lộ da thịt, không bị tên khốn đó lợi dụng.
Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng ôm con cá lớn mới câu được dưới sông vào trong lòng, che đi nơi bị xé rách.
Trước khi chết, cô đã không được ăn uống đầy đủ trong một thời gian dài.
Vì vậy, khi nhìn thấy con cá này, trong đầu Phó Lê chỉ hiện lên một khái niệm duy nhất: Thịt! Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi bắt cá bằng tay không, ai ngờ vẫn tóm được một con.
Trần Viễn kêu gào thảm thiết, tiếng ho sặc sụa không ngừng vang lên, cô ôm cá quay đầu lại nhìn tên khốn nạn đó, vừa định rời đi…
Bỗng nhiên, một nhóm người lao ra từ rừng hồng trên sườn đồi cách đó không xa, xôn xao tiến về phía Phó Lê, người dẫn đầu không ai khác chính là em gái cô, Phó Đào.
Phó Đào mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, hai bím tóc thắt ở trước ngực, mỉm cười tươi rói vừa đáng yêu vừa thân thiết, nhìn Phó Lê rồi lanh lảnh nói: "Chị, tại sao chị lại rơi xuống sông cùng với anh Trần Viễn?"
Trong lúc đó, có người phía sau đã nhìn thấy Trần Viễn còn đang vùng vẫy dưới nước, lập tức cởi áo nhảy xuống sông cứu người.
Khoé miệng Phó Lê khẽ mím chặt, kiếp trước cô để cho Trần Viễn lợi dụng ở dưới nước, người đàn ông trần trụi nhảy xuống sông, sau đó lại bế cô lên bờ, cảnh tượng đó giống hệt như đang yêu đương vụng trộm trước mặt cả làng.
Phó Đào vẫn cứ tươi cười trước vẻ mặt chật vật của cô: “Chị gái, nếu chị muốn gả cho Trần Viễn, chỉ cần nói với người trong nhà một tiếng là được, không cần phải kéo anh ấy vào chỗ chết!”