Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chương 2:

Chương 2:

Sau đó, cô buộc phải kết hôn với một Trần Viễn ba mươi tuổi, và trở thành mẹ kế của hai đứa trẻ, bị áp bức, bị tra tấn rồi chết vì bệnh hiểm nghèo.

Trọng sinh trở lại, cô đã thay đổi, mọi thứ cũng thay đổi, nhưng Phó Đào và tâm tư muốn đẩy cô vào hố lửa của cô ta thì vẫn chưa bao giờ đổi thay.

Phó Lê nhìn Phó Đào, ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc một lát, cô nghi hoặc hỏi: "Chị rơi xuống sông cùng Trần Viễn khi nào? Còn cách chỗ của hắn ta cả trăm thước đấy, em bị mù à?"

Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, trên mặt là vẻ ngờ vực đến chân thành, chỉ có ánh mắt nhút nhát của cô vẫn duy trì sự kiên định đến tận cùng.

Phó Đào không khỏi sửng sốt, nhát gan yếu đuối như Phó Lê, thế mà cũng có lúc phản bác lại lời nói của người khác? Nhưng sự nghi ngờ này chỉ kéo dài trong chốc lát, cô ta liền bật cười: "Em đã nhìn thấy chị và anh Trần Viễn nói chuyện với nhau bên bờ sông, còn tưởng rằng hai người cùng nhau rơi xuống sông."

Nghe vậy, hai mắt Phó Lê tối sầm lại, rõ ràng trước lúc rơi xuống nước, người ở cùng cô bên bờ sông là Phó Đào.

Cô không hề phòng bị em gái, khi vừa cúi người tìm cá dưới sông liền bị đẩy xuống.

Ở kiếp trước, mặc dù cô đã giải thích với cha mẹ mình, nhưng họ đều bị của hồi môn của nhà họ Trần hấp dẫn.

Hơn nữa, từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn yêu thích Phó Đào – cô con gái út ngọt ngào ngoan ngoãn – hơn cô, vậy nên họ không chịu tin lời cô, thậm chí còn cho rằng là do Phó Đào đã vạch trần mối quan hệ của cô với Trần Viễn nên cô mới thẹn quá hoá giận mà nói bậy.

Phó Lê khẽ cười một tiếng, ánh mắt vô tội toát lên vẻ nghi hoặc: "Đào, em đang nói cái gì vậy? Trước khi rơi xuống nước, rõ ràng là chị đã ở bên bờ sông với em.

Em nói muốn ăn cá…"

"Nhìn này, đây chính là con cá mà chị đã đặc biệt lội xuống sông để bắt cho em.

Cá to thế này… đủ để em ăn vài chén súp cá.

Chỉ tiếc là chiếc áo khoác này đã bị rách mất rồi."

Giọng của Phó Lê chân thành, cộng với nụ cười bao dung, ngữ điệu nhẹ nhàng không chút phàn nàn, con cá trong tay cũng thuận theo tình thế mà nhảy lên đáp lại.

Một thanh niên đi theo Phó Đào không hiểu vì sao bản thân lại đỏ mặt khi nhìn Phó Lê.

Từ trước tới nay, Lê Tử luôn vừa đi đường vừa cúi đầu, bọn họ đều biết cô rất ưa nhìn, nhưng không ngờ nụ cười của cô lại mềm mại ôn nhu như vậy.

Ngoan ngoãn lễ phép… thật đáng thương.

Thật sự không thể không tin những lời cô nói.

Anh ta quay đầu lại nhìn Phó Đào, giọng điệu trách móc: "Phó Đào, cô xem… Lê Tử chăm sóc cô chu đáo như vậy, còn dụng tâm xuống sông bắt cá cho cô, vậy mà cô lại nói những lời bậy bạ xấu xí sau lưng cô ấy như thế!"

Tại sao bọn họ lại đi cùng cô ta tới đây, còn không phải là vì Phó Đào nói chị gái cô ta và Trần Viễn cùng nhau rơi xuống sông, giọng điệu dường như đang lo lắng Lê Tử và Trần Viễn sẽ xảy ra chuyện gì nên cả đám mới kéo nhau tới xem hay sao?

Nhưng bây giờ Trần Viễn ở tận đằng kia, còn Lê Tử ở bên này, hai người hoàn toàn không ở cùng nhau.

Phó Đào sững sờ trước lời chất vấn của người thanh niên, nhìn con cá trong tay Phó Lê, cô ta không biết nên nói gì, nụ cười dịu dàng cũng đông cứng lại trên mặt.

Lời Phó Lê nói là sự thật, không phản bác được, khoé miệng cô ta lúng túng, trong lòng cũng dần trở nên hoảng sợ.

Những người trẻ tuổi sau lưng cô ta cũng bắt đầu thi nhau lên tiếng: "Phó Đào, lần sau đừng nói năng lung tung nữa, cô nói như vậy chúng tôi còn tưởng rằng Lê Tử có chuyện với anh Trần Viễn!"

“Hơn nữa Phó Lê đối xử tốt với cô như vậy, thời tiết giá rét vẫn xuống sông bắt cá, cô động não một chút đi.”

Người nói chuyện liếc mắt nhìn Phó Lê, cô ấy xinh đẹp đứng ở nơi đó, tóc ướt ngượng ngùng xõa trên vai, vài cọng tóc mai ở thái dương bị ướt dính sát vào hai má, tóc đen làm nền cho khuôn mặt trắng trong như ngọc của cô, dường như nó có thể phát sáng.

Phó Lê đẹp như vậy làm sao lại có thể liên quan đến cái loại lão già góa vợ như Trần Viễn chứ, vừa nghĩ thôi cũng đã biết không thể nào.

Phó Đào há hốc mồm, muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói cái gì, bị nói đến mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt lưng tròng.

“Lần sau đừng có tính tình trẻ con như vậy nữa, không phải là chị bị em đẩy xuống nước bắt cá cho em sao? Chị không trách em nhưng sau này đừng có như vậy nữa là được.” Phó Lê vỗ về Phó Đào với đôi mắt đỏ hoe, cười ngại ngùng dễ mến.

“Cái gì! Cô còn đẩy Phó Lê xuống nước?” Chàng thanh niên nghe vậy liền sửng sốt thốt lên.

Trong lúc nhất thời, xung quanh tất cả đều là đủ loại âm thanh chỉ trích Phó Đào.

Phó Đào cắn môi, đôi mắt đỏ hoe…mấy kẻ nhàn rỗi này, thấy Phó Lê xinh đẹp nên cô ta nói gì cũng tin!

Cô không biết tại sao mọi chuyện lại không phát triển theo cách cô nghĩ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, thậm chí lại càng lúng túng hơn khi bị người đàn ông mắng mỏ một trận, vì để bọn họ không nói ra những lời nói quá đáng hơn nữa, cô đành cắn răng xin lỗi: “Em thực sự xin lỗi chị, là do em không tốt.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch