Cô chỉ khen anh hai câu mà trong miệng anh giống như cô đang nói chuyện gì đó chả ra thể thống gì, ủa là sao? Thật ra anh ta mới là người xuyên không phải không? Xuyên từ cái thời cổ đại xa xưa gì đó tới đây.
"Anh còn có cái gì muốn hỏi không?"
Lâm Nghiên Thu giương mắt nhìn Trình Gia Thuật, không đợi đối phương mở miệng, cô liền nhanh chóng nói: "Không có à? Vậy tôi đi ngủ đây."
Nói xong, cô vội vàng nằm xuống nhắm mắt lại.
Cô sợ bản thân nói thêm điều gì nữa thì sẽ bị lộ tẩy, càng nói càng sai nên tốt nhất cứ im lặng là được.
Dù sao chỉ cần cô sống chết không thừa nhận mình có quan hệ gì với người bán hàng rong đó thì không ai có thể ập chuyện xui xẻo này lên đầu cô được.
Còn nam chính, chắc anh sẽ không so đo với cô đâu, chả có người đàn ông nào lại tự nguyện đội nón xanh bao giờ.
Trừ phi có người nào bắt được người bán hàng kia, để cho hai người bọn cô đối chất ngay tại chỗ.
Nếu lúc đó cô thực sự bị bắt...
Lâm Nghiên Thu híp mắt, len lén nhìn Trình Gia Thuật, cô thấy đối phương đã cởi giày rồi leo lên cuối giường cách chỗ cô và bốn củ cải thật xa để ngủ.
Thấy anh ta không giống người không nghe được đáp án sẽ không bỏ qua, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhắm mắt ngủ.
Thôi không nghĩ nữa, đi được tới đâu hay tới đó.
......
Cô ngủ một giấc đến tận bình minh.
Lâm Nghiên Thu bị tiếng nói chuyện trong sân đánh thức, bốn đầu củ cải còn đang ngủ say sưa, Trình Gia Thuật thì đang ở bên ngoài nói chuyện với người khác.
Cô ngồi dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài, trong sân rất náo nhiệt, ngoại trừ Trình Gia Thuật thì mấy người còn lại cô chẳng biết ai cả.
Trước bàn vuông thấp dưới mái hiên có bốn người, hai nam hai nữ, hai nam nhìn lớn tuổi hơn Trình Gia Thuật một chút, tướng mạo cũng giống nhau mấy phần.
Có lẽ đây là hai anh trai của Trình Gia Thuật, còn hai người phụ nữ kia, một người có khuôn mặt tròn và mắt to, một người thì khuôn mặt hình chữ quốc, chắc là chị dâu cả và chị dâu hai.
Cô vừa xuất hiện thì mọi thứ liền dừng lại, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Nghiên Thu bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không được tự nhiên khi thấy ba mẹ chồng.
Ngay khoảnh khắc ngại ngùng này thì có một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng bếp đi ra, cô ta mặc áo sơ mi trắng, áo bỏ vào quần vải màu đen, trong tay cầm chén đũa, cẩn thận đi từng bước đem chén đũa đặt lên bàn trước mặt Trình Gia Thuật.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên tươi cười nhìn Lâm Nghiên Thu, nhẹ nhàng nói: "Chị dâu ba dậy rồi à, cơm em vừa nấu xong chị mau lại ăn đi."
"Dư Tĩnh Tĩnh!"
Chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã nhận ra trà xanh Dư Tĩnh Tĩnh này.
Nhất thời cô cảm thấy bản thân giống như đang ăn hai chén thịt mỡ, cảm giác ghê tởm không thể diễn tả được, chỗ nào cũng thấy mặt cô ta.
Cô ta không phải thanh niên trí thức sao, sao không ở chung với bọn họ mà chạy tới nơi này làm cái gì?
Hiện tại cô ta và nam chính còn chưa quen biết, nam chính về nhà thăm người thân, có liên quan gì tới cô ta đâu?
Cốt truyện viết thời điểm nam chính và nữ chính bắt đầu nói chuyện là sau khi nữ phụ đã ngồi tù.
Lúc đó nam chính từ đại đội trinh sát được điều đến đại đội cấp A, cấp trên cho phép anh mang theo người nhà.
Nam chính lo lắng về vấn đề giáo dục con cái nên đem mấy đứa đến bộ đội, đồng thời anh còn tính toán tìm bảo mẫu đáng tin cậy đi theo để chăm sóc tốt cho các con mình.
Vừa vặn Dư Tĩnh Tĩnh đang ở nhà chị dâu hai nghe được tin tức này thì liền xung phong muốn đi theo giúp nam chính chăm sóc mấy đứa nhỏ, thậm chí không cần trả lương cho cô ta cũng được.
Lý do là vì cô ta cảm thấy bản thân rất có duyên với bọn nhỏ, cô ta cũng thật sự rất thích chúng...
Nhớ tới mấy chuyện này, trong lòng Lâm Nghiên Thu liền cười lạnh.
Có duyên hay yêu thích tụi nhỏ là giả, coi trọng quyền thế của nam chính mới là thật không phải sao?