Vốn dĩ câu trả lời này nằm trong dự kiến của Úy Nam, nên cô không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Cô vẫn chưa quên Ngụy Thu Hà đã nói với cô về việc Vương Tam Hoa đã từng dẫn theo con dâu và cháu trai quỳ trước cửa văn phòng xưởng trưởng suốt mấy ngày liền.
Do đó muốn xưởng trưởng Đường lập tức đáp ứng yêu cầu này của cô thì mới kỳ quái.
Cô gật gật đầu, không khóc không nháo mà trực tiếp đứng lên.
“Về chuyện của bí thư Lưu, cảm ơn xưởng trưởng đã giúp cháu lấy lại công bằng. Nếu việc gia đình cháu nhà máy không tiện ra mặt thì quên đi ạ, cháu sẽ tìm đến nơi có thể giúp cháu giải quyết việc này.”
Vừa dứt lời, cô không chút do dự xoay người đi thẳng về phía cửa phòng họp, sau đó dứt khoát kéo cửa đi ra ngoài.
Thái độ dứt khoát của Uý Nam hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Hướng Dương.
Nhìn bóng lưng của cô, trong lúc nhất thời Đường Hướng Dương vẫn chưa kịp phản ứng.
Ông ta không phản ứng nhưng Vương Thu Bình lại không thể đứng yên!
Bà ta gấp đến độ ngay lập tức đứng dậy, trực tiếp lao ra ngoài với tốc độ mà đáng lẽ ở độ tuổi của bà không thể có được!
Nhưng dù vậy, thời điểm bà ta chạy đến cửa thì bóng dáng Úy Nam đã biến mất.
Rõ ràng Úy Nam căn bản không hề cố ý hù dọa bọn họ mà đã thật sự rời đi!
Vương Thu Bình toát mồ hôi lạnh.
Bác ta hướng vào trong phòng làm việc, hét lớn: “Mai Hiểu Lâm, đi mau! Phải dẫn Úy Nam trở về đây cho tôi!”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thư ký Mai đã chạy đi chạy lại khắp nhà máy nhiều lần, trong thời tiết lạnh giá thế này nhưng cả người cô ấy lại đổ mồ hôi ướt đẫm.
Cô ấy vừa ngồi xuống uống ngụm nước thì đã nghe thấy tiếng chủ nhiệm gân cổ quát lớn khiến cô ấy sợ hãi run lên, nước trong cốc tràn ra chảy xuống chân.
Nhưng cô ấy thậm chí còn không có thời gian để lau đi vết nước, ngay lập tức đồng ý rồi lại vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện này, Vương Thu Bình liền trở lại phòng họp, đơn giản dùng vài ba câu báo cáo lại với xưởng trưởng Đường những chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi báo cáo mọi việc, bà ta liền sốt ruột nhìn về phía Đường Hướng Dương:
“Đứa bé Úy Nam kia không giống với ba mẹ mình, con bé là người có chủ ý. Nếu nhà máy chúng ta không thể ra mặt giúp con bé thì chắc hẳn con bé sẽ khiếu nại lên Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh.”
Xưởng trưởng Đường nhướng mày, nhưng không đợi ông ta mở miệng thì đã bị Vương Thu Bình chặn lời.
“Miệng thì nói là xin giúp đỡ, nhưng có khác gì với kiện cáo đâu? Ông cũng đừng nói mấy lời như nhà máy chúng ta không bạc đãi con bé, một khi chuyện này nháo lên đến bên trên thì ai sẽ cho chúng ta cơ hội giải thích? Xưởng trưởng, hiện tại đã là cuối năm, xưởng số hai và xưởng số ba đều đang nhìn chằm chằm chúng ta!”
Tỉnh Vân được xem là thủ phủ của ngành công nghiệp dệt may, trong đó thành phố Ninh là thành phố trực thuộc tỉnh hiện có ba nhà máy dệt.
Tuy rằng nhà máy của bọn họ được thành lập sớm nhất cũng có quy mô lớn nhất, nhưng trong vòng mấy năm qua nhà máy số hai và số ba đã bắt kịp bọn họ.
Lúc này, nếu bất kỳ nhà máy nào xảy ra chuyện thì chắc chắn hai xưởng còn lại sẽ chế giễu.
Nếu chỉ là chế giễu thì chẳng sao cả.
Nhưng nếu có ai lén lút ở giữa châm ngòi thổi gió, hoặc khuyến khích đương sự làm lớn chuyện thì rất khó nói hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Không nói chi xa xôi, chỉ cần bị gán “tội danh” không thực hiện nghiêm túc công tác chính trị tư tưởng, không quan tâm đến thanh niên trí thức quay về thành phố, gây ra những nguy cơ tiềm ẩn ảnh hưởng đến sự ổn định của xã hội… thì nhà máy bọn họ cũng không có cách nào chối cãi!
Nghĩ đến đây, thái độ của Đường Hướng Dương cũng thay đổi.
Ông ta nhìn về phía cửa, cả giận nói: “Ôi, tính tình con bé đó sao lại nóng nảy như vậy? Tôi vẫn chưa nói gì cả? Chị Vương, chị đi xem một chút, đừng để con bé cứng đầu đó làm bậy, sợ là thư ký Mai không dỗ dành được con bé quay về đâu.”