Thấy thái độ của Đường Hướng Dương dần hòa hoãn, Vương Thu Bình cũng an tâm hơn, vội vàng đáp ứng rồi chạy theo ra ngoài.
Đương nhiên Úy Nam không hề đi thật.
Lúc Vương Thu Bình đi xuống lầu liền nhìn thấy thư ký Mai đang nắm lấy cánh tay Úy Nam, hai người đang cùng nhau nói chuyện.
Nghe Vương Thu Bình nói xưởng trưởng muốn tìm cô nói chuyện, dĩ nhiên Úy Nam rất nghe lời đi theo bọn họ trở về.
Vừa bước vào cửa, cô đã đi thẳng đến chỗ xưởng trưởng Đường, thành thật xin lỗi ông ta:
“Xin lỗi xưởng trưởng Đường, vừa rồi là do cháu quá xúc động, mong ngài đừng nóng giận. Chủ tịch Vương đã giáo huấn cháu một trận, thân là con cháu trong xưởng, lẽ ra cháu phải tín nhiệm ban lãnh đạo xưởng. Cháu cũng thật lòng tin tưởng nhà máy chúng ta sẽ không bỏ mặc cháu và em gái, mọi người mới là chỗ dựa vững chắc nhất của chị em bọn cháu.”
Nghe thấy những lời Uý Nam nói, vẻ mặt Đường Hướng Dương lập tức dịu đi vài phần.
Ông ta thoáng nhìn Vương Thu Bình với ánh mắt tán thưởng.
Nhưng Vương Thu Bình lại nhịn không được mà giật giật khóe miệng.
Bà ta đã từng nói qua những lời này với Úy Nam lúc nào vậy?
Trước đó, bà ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ này là người ngoan cố, nhưng không ngờ đến Úy Nam còn biết sử dụng thủ đoạn.
Xem ra trước kia bà ta đã đánh giá thấp cô gái này.
Nghĩ đến đây, Vương Thu Bình nhịn không được nhìn thoáng qua Úy Nam với ánh mắt đầy thâm ý.
“Dù sao cháu cũng là con cháu của nhà máy, đương nhiên nhà máy không thể bàng quan mặc kệ. Nhưng vừa rồi những lời tôi nói cũng không sai, nói thế nào đi nữa thì đây cũng là việc nhà cháu, nhà máy không thích hợp để đưa ra quyết định.”
“Như vậy đi, cháu chờ một chút, tôi tìm người gọi Úy Song Toàn đến đây, cháu giáp mặt nói chuyện với chú hai cháu, có được không?” Đường Hướng Dương nói với Úy Nam.
“Cũng gọi người của phòng tài vụ đến đây xử lý tình huống đặc biệt, giải quyết dứt điểm việc này ngay tại đây.”
Úy Nam biết đây là thỏa hiệp lớn nhất mà nhà máy có thể đưa ra, đương nhiên không thể không đồng ý.
Rất nhanh nhân viên được xưởng trưởng phái đi đã dẫn Úy Song Toàn và Úy Tĩnh đến.
Ngoại trừ Vương Tam Hoa, đây là lần đầu tiên Úy Nam gặp mặt người nhà họ Úy, cô nghiêm túc đánh giá bọn họ một phen.
Úy Song Toàn mặc bộ đồng phục công nhân không thể nhìn rõ màu sắc, không biết là ai đưa cho hắn hay là nhặt được ở đâu, một thân quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Hắn ta trông già hơn so với tuổi thật, dù chỉ mới 40 tuổi những mái tóc đã lấm tấm hoa râm.
Sau khi vào phòng, hắn khiêm tốn cúi chào xưởng trưởng Đường và chủ tịch Vương, cố gắng nở một nụ cười lấy lòng.
Thấy không ai để ý đến mình, hắn gục đầu xuống, đứng dựa vào tường, không dám nói lời nào.
Từ khi bước vào cửa, hắn cũng không thèm liếc nhìn Úy Nam - cô cháu gái đã lâu không gặp.
Mặt khác, Úy Tĩnh văn tĩnh nhã nhặn, khẽ mỉm cười chào hỏi hai vị lãnh đạo, sau đó đi về phía Úy Nam.
Cô ta bước đến trước mặt Úy Nam, ra vẻ quan tâm nắm lấy tay cô.
Vẻ mặt đau lòng hỏi: “Tiểu Nam, em thế nào rồi, không sao chứ? Giữa trưa chị mới nghe bà nội nói em nằm việc, đang định tan tầm sẽ đến thăm em. Ôi chao, em nhìn em đi, hiện vẫn còn bệnh sao không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy loạn đến đây? Em như vậy không phải sẽ khiến người trong nhà càng lo lắng hơn sao!”
Giọng điệu của cô ta nghe rất quen thuộc, trong giọng nói còn mang theo một chút oán giận, nghe thế nào cũng cảm thấy cô ta không khác gì một người chị rất quan tâm đến em gái.
Úy Nam không trả lời, cô tỉ mỉ đánh giá người chị họ này từ trên xuống dưới.
Dáng người Úy Tĩnh cao gầy, bởi vì trực tiếp từ xưởng dệt đến đây, trên người vẫn đang mặc đồng phục dành cho nữ công nhân.
Trang phục lao động màu xanh đen khoác thêm một chiếc tạp dề màu trắng.
Bộ quần áo trông rất bình thường, nhưng không biết có phải cô ta đã âm thầm sửa lại hay không, vòng eo bó sát ôm vào cơ thể trông rất tôn dáng.
Cô ta mặc lên người trông duyên dáng yêu kiều, khiến người ta có cảm giác thương tiếc.
Cô ta có đôi mắt to tròn ngập nước. Chỉ việc cô ta nhìn chằm chằm vào người đối diện, đồng thời lại nói ra những lời quan tâm săn sóc, bất kể là ai cũng không nhịn được mà có ấn tượng tốt với cô ta.
Một đóa bạch liên hoa chọc người thương tiếc.
Khó trách có thể khiến Lưu Cường Toàn thần hồn điên đảo
Úy Nam không nhịn được cười lạnh trong lòng một tiếng.