Khoé miệng Hoa Dạng khẽ nhếch lên: “Ồ,chú Vương, công nhận chú biết nhiều thật đấy.”
Cậu ta nghe vậy thì phấn khởi không thôi, cảm thấy đứa nhỏ nhà họ Hoa nói chuyện thật ngọt, người khác chỉ chăm chăm khen Hoa Vũ nhưng cậu lại thấy Hoa Dạng cũng không kém chút nào.
Hai người tách ra ở trước cửa bưu cục, hẹn một tiếng nữa sẽ tập trung ở chỗ này để quay về.
Hoa Dạng không nói hai lời liền trực tiếp đi đến cung tiêu xã ở trấn trên, bên trong cái gì cũng có, dầu muối tương dấm, thuốc lá que diêm, hương liệu xà phòng đủ thể loại, quan trọng nhất là chỗ này mua đồ cần phiếu chứng nhưng giá cả lại tiện nghi hơn nhiều.
Còn tiệm tạp hoá của tư nhân mở bán không cần phiếu, cho nên bù lại giá sẽ khá cao.
Hiện tại là lúc hộ cá thể bắt đầu mọc lên, nhưng cũng không được nhiều cho lắm, bởi vì mọi người vẫn chưa thoát khỏi tư tưởng sĩ nông công thương.
Do vậy những người đi đầu buôn bán sau này đều trở thành nhà giàu có tiếng.
Hoa Dạng mua mười mấy kí bột mì, lại mua thêm chút hương liệu, cái quan trọng nhất là bơ đậu phộng thì tìm mãi không thấy, mà bơ này tự làm thủ công rất khó, cô có muốn cũng chả làm được.
Cô đi hỏi mấy tiệm tạp hoá tư nhân khác, cuối cùng cũng có một tiệm bán. Ông chủ mập móc ra hai lọ bơ đậu phộng đưa cho cô, miệng còn cười tủm tỉm không ngừng.
Bởi vì lọ bơ này nhập về đã lâu, còn tưởng chả bán được cho ai, chỗ này người dân không có thói quen ăn bơ đậu phộng, lúc nấu đồ ăn cũng sợ tốn kém, bọn họ thậm chí còn chả dám xài dầu chứ nói gì bỏ tiền ra mua bơ.
Hoa Dạng kiếm được đồ như ý thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại mua thêm tương, dầu vừng, dấm và các loại hương liệu, cuối cùng cô còn mua thêm một cái thùng cơm để giữ ấm.
Hàng hoá ở chỗ này đầy đủ hơn so với cung tiêu xã, chỉ là giá thành nhỉnh hơn vài phần, nhưng Hoa Dạng vẫn khá hài lòng vì mua được đồ mình cần.
Hoa Dạng đi đến chỗ cuối cùng là chợ nông thôn tự phát, đây là địa điểm mọi người tụ tập bán đồ nhà mình tự sản xuất ra, ví dụ như bó rau, trứng gà, giỏ trúc...
Cô dạo quanh một vòng chợ, phát hiện không có ai bán đồ ăn mấy. Đi được một lúc Hoa Dạng ghé vào một quầy hàng mua đậu hũ, giá thành rất rẻ nên cô mua khá nhiều. Thấy bên cạnh có cả trứng vịt bắc thảo, cô cũng móc tiền ra mua mười mấy quả về ăn dần.
Kế tiếp lại đi đến quầy thịt, nhưng Hoa Dạng lại chậm chân hơn những người khác, thịt ngon đã sớm bị dành mua hết sạch, cô chỉ lấy được một khối thịt nạc nhỏ.
Đến lúc Hoa Dạng đi tới chỗ bưu cục, con trai thứ nhà họ Vương đã sớm chờ ở đây. Vừa nhìn thấy cô tay xách nách mang, cậu ta liền hoảng sợ: ”Trời ơi, sao cháu mua cả đống đồ vậy?”
Hoa Dạng tuỳ tiện tìm một cái cớ cho qua chuyện: ”Là do mẹ cháu dặn mua đấy ạ, bà ấy bận quá không thể phân thân ra được, cho nên cháu đành phải đi mua dùm.”
Cậu ta nghe xong liền khó hiểu hỏi lại: ”Ủa, không phải nhà cháu mở tiệm tạp hoá à? Cứ trực tiếp lấy đồ trong tiệm ra xài là được rồi, mất công lên tận đây mua làm gì cho cực.”
“Chắc chú nhầm rồi, ông bà cháu sớm đã chia nhà, không phải nhà cháu mở tiệm mà là nhà bác hai.” Hoa Dạng nói xong lại lộ ra biểu tình khó xử: ” Chắc chú cũng biết tình tính của vợ bác hai cháu, vì để tránh phiền phức, cháu tình nguyện mất công đi xa một chút cho êm chuyện.”
Cậu vốn là người biết nhiều chuyện trong thôn, đương nhiên bao gồm cả việc Canh Thục Phương thích chiếm tiện nghi lại keo kiệt. Thời điểm người nhà họ Hoa chia nhà, chính bà ta là người ầm ĩ náo loạn nhất.
Sau khi chia nhà, bọn họ mới bắt đầu mở tiệm tạp hoá, cuộc sống từ từ có biến đổi trở nên rực rỡ hơn trước. Nhưng trong lòng ai cũng thầm hiểu, vợ chồng con thứ nhà họ Hoa là người có tâm nhãn, chuyện gì cũng tính toán thiệt hơn.
Nhà của người con thứ ba thì ngược lại, không tranh không dành, bởi vậy lúc chia gia sản mới bị thiệt.
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu cảm thấy nhà của Hoa Dạng thật đáng thương, liền giúp đỡ cô chất toàn bộ đồ đạc lên xe.
Hoa Dạng về đến nhà đã là giữa trưa, cô bắt tay vào giặt giũ rồi dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, sau đó lại đi rửa nồi cháo hồi sáng, chuẩn bị bắc lên bếp nấu món mới.
Cô múc mấy chén bột mì thả vào một cái tô lớn, đập thêm hai quả trứng gà, cho vào chút muối, dùng sức nhào bột cho đều, đến khi cục bột dẻo cầm lên không bị ướt dính là vừa tay. Sau đó Hoa Dạng bỏ cục bột vào một chỗ kín, ủ khoảng nửa tiếng mới lấy ra làm.
Trong lúc chờ, cô chạy ra vườn hái mấy cái củ cải, rửa sạch sẽ rồi đem đi cắt nhỏ, rắc vào chút muối xong quấy đều chờ cho củ cải thấm.
Động tác của cô cực kì nhanh lẹ, đôi tay thoăn thoắt như bay, trên trán đọng lại những giọt mồ hôi nhỏ bằng hạt đậu.