Thời tiết ngày hôm nay khá nóng, Hoa Dạng vừa hoạt động một chút mà mồ hôi đã túa ra như mưa, cả người cô đều bết dính khó chịu.
Lúc này củ cải đã thấm đều, Hoa Dạng dùng sức bóp cạn nước, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi khô hẳn, bây giờ số củ cải này có thể lập tức đem ra làm nhân.
Cô lại lấy tay chọc chọc vào cục bột ban nãy, thấy bột đã lên men tốt, Hoa Dạng liền hí hửng xắn tay áo. Cô dùng cán chuyên cán bột để ép mỏng, bỏ vào bên trong chút nhân làm thành bánh bao. Từng cái đều lớn nhỏ bằng nhau, nếp gấp cực kì xinh đẹp, giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật điêu luyện.
Hoa Dạng đổ nước lạnh vào nồi để hấp bánh bao, nồi bên cạnh cũng toả ra mùi thơm ngào ngạt, vừa mở nắp ra đã thấy cháo được nấu tốt, cô nhanh nhẹn bỏ thịt băm và trứng bắc thảo vào đảo đều. Theo từng động tác quấy của Hoa Dạng, hương vị đồ ăn ngày càng thơm nồng, nhanh chóng lan toả ra bốn phía. Cô thả thêm vào nồi một chút hành lá và muối, nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo cuối cùng cũng ra đời. Hoa Dạng nhịn không được mà múc cho mình một chén, vừa ăn vào một ngụm, lông mày cô liền nhếch lên vì thoả mãn, vị đặc biệt thanh mát, cháo cũng được ninh nhừ, vừa vào miệng đã lập tức tan ngay. Trứng bắc thảo cũng không có chút mùi tanh nào, ăn cùng với thịt nạc là số dách, phải gọi là siêu cấp mỹ thực.
Chợt cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra, chỉ thấy một nam sinh mặt tròn xông vào phòng, lập tức bị mê hoặc bởi mùi thơm của đồ ăn, cậu ta điên cuồng hít lấy hít để, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, vội vàng lên tiếng hỏi tới tấp: “Tiểu Dạng, có mình em ở nhà thôi hả? Em nấu cái gì mà thơm quá vậy?”
Đằng sau cậu ta còn có một người đi theo, Hoa Dạng vừa đảo mắt nhìn qua thì thấy là một thiếu niên cao gầy, dáng vẻ trầm tĩnh như nước.
Đây là hai anh em con nhà bác cả, tên gọi lần lượt là Hoa Chí Hồng và Hoa Chí Vĩ. Bọn họ vừa được nghỉ hè, đi đường cả nửa ngày trời mới về đến nhà, ai ngờ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm phát ra từ đây nên mới bon chen hỏi thăm.
Hoa Dạng hơi nhíu mày không vui, hình như người ở đây đều có thói quen không gõ cửa trước khi vào, cứ muốn xông vào lúc nào cũng được.
Tuổi của cô nhỏ hơn hai người này rất nhiều, vì vậy cũng không mấy thân thuộc, cho nên Hoa Dạng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, thuận miệng nói câu chào hỏi cho có, lại cúi đầu tiếp tục uống cháo của mình.
Ánh mắt của Hoa Chí Vĩ như muốn nuốt luôn chén cháo của người trước mặt. Trong bụng cậu ta không ngừng kêu gào, vừa trông mong vừa chảy nước miếng thèm thuồng. Cuối cùng không nhịn được nữa đành phải mặt dày lên tiếng: ”Này, Tiểu Dạng, múc cho anh một chén với.”
Hoa Chí Vĩ cũng không biết cháo này là cháo gì, chỉ cảm giác ăn vào chắc chắn rất ngon.
Từ trước đến giờ Hoa Dạng là một người rất tiết kiệm, huống hồ hiện tại nhà cô nghèo rớt mồng tơi, càng phải tiết kiệm hơn nữa, nấu cái gì đều phải tính toán đủ lượng không được dư ra xíu nào. Vì vậy không hề bất ngờ khi Hoa Dạng buông lời từ chối ngay lập tức: ”Anh họ, quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến mức em phải chia sẻ đồ ăn của mình cho anh.”
Từ trước đến giờ hai người trước mặt chưa từng cho cô đồ ăn gì, cũng không hề quan tâm đến cô, nói trắng ra ở trong mắt của Hoa Dạng, bọn họ chả khác gì người dưng nước lã, tự nhiên bây giờ lại giữa đường nhảy ra xin ăn, thật chả ra thể thống gì.
Hoa Chí Vĩ vừa nghe liền sửng sốt một chút, theo bản năng liền quay đầu nhìn anh cả nhà mình, Hoa Chí Hồng cũng đang nhìn chằm chằm vào Hoa Dạng, đây là lần đầu tiên cậu ta quan sát kĩ người em họ này.
Hoa Dạng thấy vậy cũng không hề chột dạ, muốn xem muốn nhìn gì thì tuỳ, cô cũng không thèm quan tâm, mắc gì phải sợ bọn họ? Cô đang đứng ở trong nhà của mình kia mà.
Cái nồi trên bếp bỗng phát ra thanh âm sôi sùng sục, Hoa Dạng chạy lại dở cái nắp ra, một lồng bánh bao trắng trẻo mập mạp hiện ngay trước mắt, nhìn đáng yêu cực kì, thậm chí cô còn có cảm giác không nỡ ăn chúng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai anh em nhà kia, Hoa Dạng từ từ gắp ra một cái bánh bao nhỏ để nếm thử, vị nhân củ cải tươi mềm lại ngọt bùi, không hề thua bánh bao nhân thịt ở hiện đại chút nào. Vẻ mặt cô lúc ăn cực kì hạnh phúc, mi mắt cũng cong cong như lưỡi liềm.
“Ùng ục.” Tiếng nuốt nước miếng bỗng vang lên ở trong căn phòng, Hoa Dạng vừa nhìn qua, chỉ thấy Hoa Chí Vĩ mặt đỏ tai hồng có vẻ đang rất xấu hổ.
Cho dù rất thèm nhưng bọn họ đã sớm chia nhà từ lâu, cậu ta cũng không có mặt mũi để đi lên dành giật đồ ăn nhà em họ, cứ cảm thấy nếu mình thật sự làm vậy thì cũng quá vô duyên đi?