Quả nhiên sự xuất hiện của cô làm cho tất cả mọi người trên hành lang phải hướng mắt về phía cô, thật ra phong cách ăn mặc của cô rất giống cách ăn mặc đi làm thường ngày trong các công ty ở đời sau, nhưng ở niên đại này thì đây chắc chắn là cách ăn mặc sang trọng và mới lạ nhất.
Đằng trước có thư ký Trần mở đường, phía sau có người hộ tống.
Khương Tuệ Ninh giống như đang nện bước trên thảm đỏ, ngẩng đầu bước về hướng văn phòng của Từ Ngọc Trân.
Cô còn chưa đi tới văn phòng, ở cách văn phòng ba bước đã kêu lên một tiếng: "Mợ." Giọng nói vừa ngọt vừa lanh lãnh.
Mọi người không ngờ người đẹp lại còn có giọng nói hay như vậy, thật là người so với người mà tức chết, hàng so với hàng muốn vứt đi.
Từ Ngọc Trân nghe được giọng của cháu gái, vội vàng chạy ra.
Vừa thấy thật sự là cháu gái Khương Tuệ Ninh nhà mình, hiếm khi để lộ ra vẻ mặt từ ái, vội tiến lên giữ chặt cánh tay của cô: "Ninh Ninh tới à? Chao ôi, mau để mợ nhìn xem, nhớ muốn chết, cậu và ông ngoại của cháu cũng nhắc cháu mãi." Từ Ngọc Trân kéo cháu gái nhìn trái ngó phải, cứ cảm thấy sau khi cô kết hôn lại càng xinh đẹp hơn, vừa lòng khen ngợi một câu: "Càng xinh đẹp hơn."
"Con xin lỗi mợ, mấy ngày hôm trước con vừa đến phương bắc nên còn chưa quen, cơ thể có chút không thoải mái, không có kịp thời tới thăm mợ." Khương Tuệ Ninh lấy cớ cho việc làm dây dưa dây cà của mình, đồng thời nhướng mắt nhìn về phía Lưu Nghiêu.
Mợ của cô không phải không có ai chống lưng, chỉ là có việc nên tới trễ mà thôi.
Lưu Nghiêu lập tức biết cô đã nghe được lời nói vừa rồi của mình, tức thì đen mặt.
Lúc này Khương Tuệ Ninh mới từ từ quay đầu lại chỉ huy thư ký Trần đưa quà tặng vào văn phòng Từ Ngọc Trân.
Trần Huy rất phối hợp, cũng cho cô thể diện.
Có mấy bác sĩ và y tá có quan hệ không tệ với Từ Ngọc Trân cũng đi lên, nhìn các loại quà cáp chất chồng như một ngọn núi nhỏ thì hâm mộ nói: "Bác sĩ Từ, đây là cháu gái của bà à, xinh đẹp thật đấy." Chẳng trách lại có thể gả cho lãnh đạo quân khu ba, dáng vẻ này, tìm khắp bệnh viện của bọn họ cũng không tìm được một người.
"Ninh Ninh nhà tôi là rất xinh đẹp." Việc khen cháu gái này, Từ Ngọc Trân cũng thật sự không hề khiêm tốn.
Mặc dù da mặt của Khương Tuệ Ninh dày, nhưng cũng không chịu nổi lời khen ngợi trực tiếp như vậy, xung quanh còn có rất nhiều người đó, dù gì cũng phải khiêm tốn một chút.
"Bác sĩ từ, cháu gái của bà đối tốt với bà thật đấy, nhìn xem đồ vật trong phòng kìa, chẳng lẽ là dọn hết đồ trong Cung Tiêu Xã đến đây sao?"
"Nào có khoa trương như vậy." Từ Ngọc Trân vội xua tay, bà quen một thân một mình, gặp được lời nói trêu ghẹo như vậy rất khó khéo léo đưa đẩy tiếp lời, lời nói chính đáng đúng mực, còn có phần nghiêm túc.