Bởi vì thái độ của bà cũng không mềm mại, nên mọi người cũng không dám nói giỡn nữa, chỉ là tất cả đều nhìn bà với ánh mắt hâm mộ.
Bác sĩ Từ này thật có phúc, có được cô cháu gái tốt như vậy, nhìn xem đồ vật chất chồng trong phòng kia, còn có mấy người hỗ trợ đi tặng quà, vừa nhìn đã biết là thân phận không thấp, cũng không biết cô là gả cho ai ở quân khu ba.
Lúc này Trần Huy bắt đầu phát kẹo cho mọi người trong phòng, kẹo này là kẹo trái cây do dì Lưu chuẩn bị, nói đây cũng được xem là tân hôn của cô, phải phát kẹo mừng.
Một nắm kẹo ước chừng có mười mấy cây kẹo.
Người nhận được kẹo đều cười tươi hơn một chút. Hiện tại kẹo chính là hàng hiếm lạ, một nắm kẹo cũng đủ cho bọn nhỏ ăn một hồi lâu.
Lưu Nghiêu nhìn tất cả mọi người đều vây quanh Từ Ngọc Trân nịnh hót, còn bên người mình không có một người, tức giận đến âm thầm cắn chặt răng.
Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu, tân hôn đi gặp trưởng bối mà chồng không đi cùng, lấy một đống đồ vật tới thì có ích lợi gì?
Ha ha, hôn nhân chỉ có vật chất thật sự quá buồn cười, giả vờ giả vịt.
Nhưng mà khi bà ta nhìn thấy Trần Huy phát kẹo thì vẫn không nhịn được mà đi lên phía trước. Kẹo thì vẫn phải lấy, thứ này là hàng hiếm lạ cần phiếu và tiền mới mua được, bà ta chỉ có thù oán với người, không thù oán gì với kẹo.
Trần Huy phát một vòng, sau khi chắc chắn mỗi người trong phòng đều nhận được kẹo, trong tay hắn chỉ còn lại một nắm kẹo cuối cùng.
Lưu Nghiêu trông mong nhìn hắn, như là muốn duỗi tay nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ, kết quả đúng vào lúc này có một cậu bé mười mấy tuổi chạy tới mời y tá, nói ba của cậu bé đã tỉnh, có thể qua đi đổi thuốc.
Trần Huy không chút nghĩ suy đã đưa nắm kẹo trong tay cho cậu bé, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Nghiêu mới vươn cánh tay ra nửa vời, mang ý xin lỗi nói: "Ôi, tôi tưởng là đã phát xong rồi, ngại quá, nhưng kẹo đã cho cậu bé này rồi, tôi tin là bà sẽ không giành với cậu bé này đúng không?"
Cậu bé vừa nghe có người muốn cướp kẹo, vội vàng ôm kẹo vào trong ngực, ánh mắt nhìn Lưu Nghiêu như đang nhìn người xấu.
Lưu Nghiêu tức giận đến mức gương mặt biến hình, có câu nói kia của hắn, làm sao bà ta dám giành nữa, đừng nói là giành, cho dù lấy về một cái cũng sẽ bị mọi người trong phòng cười nhạo.
Bà ta chỉ có thể cắn răng nói: "Không sao, dù sao tôi cũng không thích ăn đường, ăn nhiều hư răng."
Khương Tuệ Ninh ở một bên nhịn không được mà bật thành tiếng cười, thư ý Trần này xấu xa quá đi, hắn là cố ý không cho.
Nhưng mà hắn còn bày ra dáng vẻ hiền hòa, làm người ta không thể oán trách được.
Đúng lúc này đột nhiên trong đám người truyền đến tiếng nói kèm theo tiếng thở hổn hển: "Thư ký Trần, sao ngài lại đến đây?"
Vừa dứt lời, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, phía sau còn dẫn theo mấy người cũng mặc áo blouse trắng đi về hướng này, sau đó bày vẻ mặt lấy lòng nhìn thư ký Trần.
"Viện trưởng Tôn, chào ông. Hôm nay tôi lại đây là có chút việc riêng, ngại quá, làm phiền công việc của mọi người rồi."