Nhưng bác sĩ nói trong xưởng có nhiều bụi bặm, nếu cháu ở thời gian dài trong xưởng sẽ không tốt cho cơ thể.” Đồng Nghiên tỏ vẻ buồn rầu: “Cảm ơn xưởng trưởng hậu ái.
Chờ khi cháu trở lại, nhất định cháu sẽ dốc sức làm việc, tranh thủ lần sau dành danh hiệu tiên tiến.”
“Được rồi! Bác cũng không níu giữ cháu nữa.”
Nhà họ Đồng, Đồng Đại Hoa vừa để cái cuốc xuống thì thấy vợ mình đang lén lút bên ngoài cửa sổ, thò đầu vào không biết đang nhìn cái gì.
"Kim Mai." Đồng Đại Hoa gọi một tiếng.
Diệu Kim Mai vội làm động tác im lặng: "Suỵt!"
Đồng Đại Hoa hạ giọng, chậm rãi đi về phía bà ấy, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
"Nghiên Nghiên đã về." Diệu Kim Mai đi đến góc bên cạnh, rời xa phòng của Đồng Nghiên.
Đồng Đại Hoa lau mồ hôi, trong mắt toát lên vẻ lo lắng: "Có phải cơ thể không thoải mái không? Hôm qua tôi đã nói cho con bé nghỉ ngơi, tạm thời không cần làm việc."
"Không phải, tôi thấy vẻ mặt con bé hồng hào, tinh thần rất tốt.
Điều kỳ lạ là con bé ôm không ít vải dệt đi vào, cũng không biết đang làm gì bên trong." Diệu Kim Mai vừa dứt lời thì thấy Đồng Nghiên mở cửa đi ra.
Đồng Nghiên duỗi thắt lưng, ngáp một cái.
Cô nhìn Đồng Đại Hoa và Diệu Kim Mai, không biết hai vợ chồng họ đang nói gì.
"Ba, mẹ, hai người về rồi." Đồng Nghiên tươi cười.
"Nghiên Nghiên, không phải con đến xưởng sao? Tại sao lại trở về rồi?" Diệu Kim Mai dịu dàng nhìn Đồng Nghiên.
"Xưởng bảo con phụ trách thiết kế kiểu dáng quần áo mới, vì vậy dạo này có thể làm việc ở nhà." Ánh mắt Đồng Nghiên lóe lóe.
Trên đường về nhà, cô đã suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trước mắt là lừa bọn họ.
Nếu bây giờ nói cho họ, họ sẽ không ủng hộ cô.
Dù sao điều kiện trong nhà khó khăn như vậy, 35 đồng tiền một tháng cô kiếm được rất quan trọng với cái nhà này.
Người bình thường đều luyến tiếc công việc ổn định như vậy.
Vì vậy, cô phải kiếm được tiền trước rồi mới nói cho họ.
Cô muốn họ hiểu rằng để cô tự làm kinh doanh nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
"Xưởng trưởng của các con chắc chắn là thấy con bệnh nặng vừa khỏi, còn chưa chăm sóc cơ thể tốt nên mới sắp xếp công việc cho con như vậy.
Xưởng trưởng của con đúng là người tốt.
Về sau ba mẹ sẽ mang quà đến cảm ơn ông ấy." Diêu Kim Mai nghe Đồng Nghiên nói vậy, khuôn mặt nám vàng tràn đầy ý cười.
Vừa rồi bà ấy cẩn thận từng li từng tí là vì lo lắng Đồng Nghiên bị đuổi việc.
Bây giờ nghe Đồng Nghiên nói được "coi trọng" như vậy, tảng đá to trong lòng bà ấy cũng rơi xuống.
"Nghiên Nghiên mệt mỏi không? Ba làm nóng canh gà cho con." Đồng Đại Hoa nói.
"Cảm ơn ba." Đồng Nghiên ngọt ngào làm nũng.
Cô nhớ lại chuyện kiếp trước, thời gian này Đồng Đại Hoa sẽ gặp chuyện không may.
Cô phải nghĩ cách nhìn chằm chằm Đồng Đại Hoa, tốt nhất là để ông ấy ít ra ngoài.
Thế nhưng việc nặng trong nhà đều do Đồng Đại Hoa làm, nếu không để ông ấy làm việc, mọi người nhà họ Đồng sẽ nghi ngờ dụng ý của cô.
Mấy ngày sau đó, Đồng Nghiên đều ở nhà thiết kế quần áo, sau đó tự mình cắt may.
Trong nhà không có máy may, tất cả các khâu đều phải tự làm bằng tay, nói cách khác phải mất vài ngày mới có thể làm ra một bộ quần áo thủ công hoàn chỉnh.
Bây giờ đang là mùa thu, mọi người gần như đều mặc quần dài kẻ sọc hoa, quần cũng không bo chun, rộng thùng thình, hoàn toàn không để lộ ra vòng eo của con gái.
Đồng Nghiên phải là người mang thời trang hậu thế đến với mọi người.
"Nghiên Nghiên?" Diêu Kim Mai đang cho gà ăn nghe thấy cửa phòng Đồng Nghiên có tiếng động, quay đầu lại nhìn thì bát đựng đồ ăn cho gà trong tay cứ rơi thẳng xuống mặt đất như vậy.
Một cô gái búi tóc củ tỏi đứng ở cửa, cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, thân váy dùng sợi tơ đỏ thêu thành hình hoa hồng trông rất sống động.
Theo bước đi của cô, hoa hồng giống như nở rộ ra vậy, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân, còn có vài phần quyến rũ của con gái.