Váy là váy dài tay nên không cần lo chuyện lạnh, bên dưới là chiếc quần bó sát màu đen, như vậy nhìn sẽ không quá kỳ lạ.
"Mẹ, thế nào?" Đồng Nghiên xoay người để cho Diệu Kim Mai nhìn rõ ràng hơn: "Đây là thành quả dạo này của con."
Từ việc cắt đến việc may, hay những hình thêu tất cả đều là thủ công, ngoại hình của cô không tồi, cứ để bản thân làm một chiêu bài sống đi!
"Xinh lắm." Diêu Kim Mai nói: "Váy của con đẹp quá."
"Con có làm cho mẹ nữa đó, mẹ tới thử xem." Đồng Nghiên đi về phía Diêu Kim Mai, lôi kéo bà ấy vào trong.
Diêu Kim Mai nhìn thoáng qua quần áo xinh đẹp trước mặt, lại nhìn bàn tay thô ráp của mình và cả quần áo đầy bụi trên người mình, ánh sáng trong mắt lập tức biến mất.
"Mẹ không thử quần áo đẹp như vậy đâu, thử bẩn rồi thì không bán được.
Con gái mẹ rất giỏi, những bộ đồ đó đều rất đẹp."
"Mẹ, đây là con làm riêng cho mẹ.
Mẹ yên tâm, giá nhập trong nhà xưởng rất thấp, vải dệt đó không đáng bao nhiêu tiền.
Con sẽ trả tiền cho nhà xưởng." Mọi người trong gia đình cô đều là người thành thật, cho dù nghèo đến đâu nhưng bọn họ cũng không phải là người chiếm lợi của người khác, vì vậy cô cứ nói trước, tránh để Diêu Kim Mai hiểu lầm.
Thật ra những tấm vải dệt đó là do cô cố ý mua, dù sao cô cũng ở trong nhà xưởng một thời gian, cô rõ nguồn nhập hàng của nhà xưởng như trong lòng bàn tay.
"Mẹ già rồi, mặc đẹp như vậy để làm gì? Cho dù giá nhập của nhà xưởng thấp, nhưng cũng mất tiền mua đó!" Diêu Kim Mai vẫn không nỡ.
Đồng Nghiên ra vẻ tủi thân nhìn Diêu Kim Mai.
"Thật ra đây là nhiệm vụ mà nhà xưởng giao cho con.
Con không chỉ phụ trách thiết kế quần áo mới, mà còn phải thử xem phản ứng của thị trường.
Vì vậy ngày mai con sẽ ra chợ bán tất cả số quần áo dạo này con thiết kế.
Nửa tháng nay, con làm được năm bộ, ngoài bộ trên người con, bộ của mẹ thì còn ba bộ nữa.
Ngày mai chúng ta sẽ bán ba bộ kia đi!"
"Sao nhà xưởng lại giao cho con nhiệm vụ khó như vậy?" Việc đầu tiên Diêu Kim Mai làm là bất mãn oán giận, sau đó nghĩ đến cái gì đó, mắt sáng lên: "Có phải chuẩn bị thăng chức cho con không? Nếu con hoàn thành tốt, quay lại nhà xưởng sẽ càng được trọng dụng hơn đúng không?"
"Vâng, con cũng nghĩ vậy." Đồng Nghiên nghiêm trang lừa dối.
"Vậy ngày mai mẹ giúp con, thế nhưng mẹ không mặc bộ quần áo này đâu, cứ để ngày mai bán.
Đúng rồi, bộ đồ trên người con bao nhiêu tiền? Nếu không đắt tiền thì chúng ta mua luôn, con gái mẹ mặc đẹp như vậy, nếu bán đi thì rất đáng tiếc." Diêu Kim Mai đánh giá Đồng Nghiên, càng nhìn càng vừa lòng.
Đồng Nghiên khuyên mãi Diêu Kim Mai mới chịu mặc thử bộ đồ kia, cô biết Diêu Kim Mai thích đồ linh hoạt, như vậy thuận tiện để làm việc nên không may váy.
Tuy là quần áo nhưng hoàn toàn khác với quần áo bây giờ.
Tay áo là kiểu tay áo hoa loa kèn, quần cũng là quần ống loe.
Vòng bụng của quần được chỉnh rất tốt, có thể làm hiện ra vòng eo mảnh khảnh của Diêu Kim Mai.
Màu đen trắng kết hợp với nhau khiến người nhìn đều phải sáng mắt.
Dù sao bây giờ mọi người đều thích mặc quần áo kẻ sọc, hoặc quần áo xám xịt, bụi bặm, đặc biệt là ở độ tuổi giống Diêu Kim Mai.
"Không có vải dệt kiểu nam, ngày khác tìm được vải dệt kiểu nam...
Thì may cho ba một bộ nữa." Đồng Nghiên có ý là trước hết cứ bán ba bộ này đi, sau khi có tiền vốn thì sẽ mua vải dệt để may đồ kiểu dáng khác.
"Không cần lãng phí tiền." Diêu Kim Mai vội vàng ngăn cản cô: "Trước kia con không tiêu tiền như nước như vậy, tại sao bị bệnh xong lại giống như thay đổi thành một người khác vậy?"
"Nào có? Con chỉ cảm thấy hai người vất vả hơn nửa đời mà còn chưa được hưởng phúc! Bây giờ con gái tạm thời chưa thể cho hai người hưởng phúc, chỉ để hai người ăn mặc tốt hơn một chút cũng không sai đúng không ạ?" Đồng Nghiên dựa vào lòng Diêu Kim Mai, giọng điệu sâu sa nói.