Đồng Nghiên nhìn cảnh này, hai mắt cô hơi đỏ, nước mắt cũng chảy xuống.
Trở lại quá khứ! Thật tốt.
Cô có thể gặp lại những người thân yêu đã mất của mình.
Thật tốt!
Diêu Kim Mai chạy một hồi liền hết hơi, bà dừng lại, chống hai tay lên hông rồi gọi cậu nhóc: “Ranh con thúi, con nhìn xem con thành cái dạng gì rồi? Lũ khỉ hoang trên núi còn sạch sẽ hơn con.
Chờ cha con về xem ông ấy xử lí con như thế nào.”
“Cha sẽ không vô lí giống mẹ đâu.
Ít nhất ông ấy sẽ hỏi con vì sao lại muốn đi vào núi, sẽ không đánh người mà không hỏi han gì.”
Đồng Tiểu Tùng thè lưỡi trêu tức Diêu Kim Mai: “Mẹ thật xấu, mẹ chẳng chịu nói lí gì cả.”
“Thằng nhóc thúi, hôm nay mẹ phải lột một lớp da của con mới được, Diêu Kim Mai thấy cậu còn không biết nhận lỗi, bà liền nhặt một thanh gỗ dưới đất lên rồi đuổi theo Đồng Tiểu Tùng.
Nhóc con thấy bà ấy tiến đến thì sợ hãi hét lên một tiếng, chạy đến chỗ Đồng Nghiên cách đó không xa, núp sau lưng cô nói: “Chị ơi, mau cứu em với.”
“Đi ra, đừng trốn sau lưng chị.” Diêu Kim Mai đen mặt trừng mắt nói với cậu.
“Không, con mà đi ra mẹ sẽ lột da con mất, con mới không đi ra đâu.” Năm nay Đồng Tiểu Tùng mưới mười tuổi, là cái tuổi thích chơi đùa nghịch ngợm nhất của thiếu niên.
Đồng Nghiên lau nước mắt và nói với Diêu Kim Mai: “Mẹ, con sẽ dạy cho em ấy một bài học, đừng tức giận nữa.”
“Vậy con xử nó cho mẹ đi.” Diêu Kim Mai nhìn thời gian.
Gà với heo còn chưa được cho ăn, trong nhà còn cả đống việc chưa làm.
Nhóc con này mỗi ngày đều ngứa da, vậy mà bà lại không có cách nào để trị cậu.
Thôi vậy, giao cho con gái thì hơn!
Dù sao quan hệ của hai chị em nó vẫn luôn rất tốt.
Nhóc con kia nghe lời con gái nói hơn là bà.
Diêu Kim Mai nghĩ vậy liền quay vào nhà làm việc.
Đầu tiên Đồng Nghiên cầm một xô nước tắm rửa sạch sẽ cho Đồng Tiểu Tùng.
Nhóc con bị nhột nên muốn tránh khỏi móng vuốt của cô, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười.
“Chị, đừng đụng vào người em nữa, ngứa lắm!”
Đồng Nghiên chợt bật cười: “Nhóc con, nhìn xem em có nghịch không hả, lần này đã biết sợ chưa?”
Đồng Tiểu Tùng cười ngã nhào vào lòng Đồng Nghiên: “Ha ha…chị hư quá…chị còn hư hơn cả mẹ nữa.”
Quần áo của Đồng Nghiên cũng bị cậu nhóc làm ướt nhẹp.
May mà hiện tại vẫn đang là mùa hè, thời tiết cũng không tệ, nên cô cũng không để ý lắm.
“Nói đi! Tại sao lúc nãy lại đi lên núi thế? Mẹ cũng đã nhắc nhở em là vùng núi gần đây dễ bị sạt lở, nên không được lên núi chơi còn gì.”
Đồng Tiểu Tùng bĩu môi đáp: “Đúng là mẹ có dặn, nhưng mà Hắc Tử của Tiểu Lệ chạy lên núi.
Đó là món quà mà mẹ của Tiểu Lệ tặng cho, là thứ mà bạn ấy yêu quý nhất.”
Đồng Tiểu Lệ là một cô bé trong thôn, tuổi tác gần xêm xêm với Đồng Tiểu Tùng.
Mẹ của cô bé là thanh niên trí thức, sau khi thanh niên trí thức được trở lại quê hương*, mẹ của con bé cũng phải rời xa bọn họ, trở về căn nhà trên thành phố.
Nghe nói sau này đã được gả cho một viên chức ngân hàng.
(*Ở thời đại này, thanh niên trí thức sau khi xuống nông thôn để làm nhiệm vụ xong thì có thể trở về quê hương, không cần ở lại nữa.)
Còn Hắc Tử là một con cún.
“Em biết nghĩ cho bạn bè như thế là tốt.
Thế nhưng, bây giờ là thời kỳ đặc thù, vả lại em đang còn nhỏ, nên không được làm mấy việc nguy hiểm như vậy.
Nếu sau này có xảy ra tình huống tương tự, thì em có thể đi tìm người lớn nhờ giúp đỡ mà.”
“Bọn em đã nói với chú của Tiểu Lệ rồi, nhưng mà chú ấy không chịu giúp.
Chú ấy còn nói Hắc Tử chỉ là một con chó thôi, nó không đáng để phải cất công lên núi tìm."
Đồng Tiểu Tùng cau mày nói tiếp: “Trong mắt của người lớn, Hắc Tử chỉ là một con cún có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng đối với Tiểu Lệ, đó là niềm vui duy nhất của bạn ấy.”
Đồng Nghiên tiếp tục dẫn dắt Đồng Tiểu Tùng: “Lần sau mấy chuyện như vậy cứ nói với chị.