Năm đó cô cũng cho rằng em trai quá ương bướng, mỗi khi cậu nhóc quậy tới mức vượt quá sức chịu đựng, cô đều không kiên nhẫn mà quát thằng bé.
Để rồi sau này ngày nào cũng phải nhớ nhung cậu nhóc nghịch ngợm này.
Những lúc như vậy, cô lại ước ao, giá như thời gian có thể quay trở lại, nhất định cô sẽ đối xử thật tốt với thằng bé, hiến dâng cho cậu tất cả những gì cô có thể.
Cô sẽ xem cậu nhóc thành vật quý báu nhất, để cậu được vui vẻ hạnh phúc mà trưởng thành.
Đồng Tiểu Tùng có vẻ ngoài vừa đáng yêu lại mềm mại, là một cậu nhóc rất xinh trai.
Thật ra ba mẹ của Đồng Nghiên vốn đã có ngoại hình không tồi, vậy nên hai chị em cũng vô cùng bắt mắt.
Đồng Tiểu Tùng thì giống mẹ, còn Đồng Nghiên thì lại giống ba hơn.
“Chị, em thích chị.” Đồng Tiểu Tùng ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô: “Chị nói có lý hơn mẹ nhiều lắm.”
“Mẹ rất thương em đó.
Em lại còn nói mẹ như vậy à.
Mỗi lần có đồ ăn gì ngon em có phải là đứa được ăn nhiều nhất không? Rồi quần áo năm nào cũng là ưu tiên may cho em trước mà?”
Đồng Nghiên ngắt mũi cậu một cái: “Nhóc con không có lương tâm.
Có phúc mà không biết hưởng nữa.”
Đồng Tiểu Tùng tủi thân nói: “Mẹ rất thương em, em biết chứ.
Nhưng mà mẹ toàn chưa hỏi nguyên do đã mắng em rồi.”
“Cái vấn đề này thì… Chị sẽ nói lại với mẹ sau.
Sau này chúng ta sẽ hỏi chuyện cho rõ ràng, sẽ không tùy tiện mắng em nữa đâu.
Chỉ là nếu như lần sau em muốn ra ngoài, thì không được chẳng nói chẳng rằng với ai mà tự tiện chạy lung tung nữa.
Em phải báo lại với mọi người là em muốn đi đâu được không?”
Hai chị em giao hẹn xong, Đồng Nghiên liền đi lấy quần áo khác thay cho Đồng Tiểu Tùng.
Cậu nhóc không ngồi yên được bao lâu, thì đã chạy vào trong thôn chơi tiếp rồi.
Tuy nhiên cậu cũng không quên lời hứa với Đồng Nghiên.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu cũng đã nói với Diêu Kim Mai rồi mới đi.
“Thằng nhóc này, sao tự nhiên hôm nay lại ngoan thế?”
Diêu Kim Mai vừa cho chó ăn vừa cười nói: “Vậy mà lúc nghịch ngợm thì lại cứ như giặc phá vậy.”
Đồng Nghiên sau khi khỏi bệnh, cơ thế còn rất ốm yếu.
Thời gian này cô thường ngồi trên ghế đá trong sân ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Đầu óc của cô đang rất loạn, cần phải sắp xếp lại một chút.
Suy cho cùng thì những việc này đã là chuyện của hai mươi năm về trước rồi.
Cô cũng đã quên đi gần hết.
Thời đại này mọi người đều rất tốt bụng.
Cô cứ nằm ở nhà như thế này, thật ra là bởi vì bị ốm một trận, lại liên tục sốt cao.
Nhưng chờ tới lúc khỏi bệnh, thì vị trí của cô đã bị Chu Quyên thế chỗ rồi.
Chu Quyên còn bày đặt giả vờ xin lỗi cô, nói là vì thời gian dài cô không đến xưởng may, nên tổ của bọn họ không có người quản lý, rất nhiều công việc không thể hoàn thành.
Lúc xưởng trưởng xuống kiểm tra công việc, đã điểm mặt gọi tên phê bình tổ bọn họ.
Vì thế cô ta mới phải giữ chức tổ trưởng một thời gian.
Lúc trước cô thấy rất biết ơn sự trọng tình trọng nghĩa của Chu Quyên, cứ nhường cho cô ta ngồi trên vị trí tổ trưởng.
Phải biết lương của chức tổ trưởng là hơn ba mười đồng, còn công nhân bình thường thì chỉ có hai mươi lăm đồng mà thôi.
Sau này, trong nhà liên tục xảy ra chuyện, cả người cô lúc nào cũng trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê.
Cô cảm giác bản thân cứ như người mất hồn, chẳng biết làm cách nào để sống tiếp.
Nếu không phải Diêu Kim Mai còn cần cô chăm sóc, nói không chừng cô đã đi theo người nhà đã mất luôn cho rồi.
Một trận gió thổi qua, vỗ lên hai má trên gương mặt non mịn của Đồng Nghiên.
Cô ôm lấy quần áo đơn bạc, trong mắt toát lên sự kiên định.
Hiện tại Đường Vĩ đang theo đuổi cô, tuy cô không thích hắn ta, nhưng vẫn cùng hắn ta qua lại có chút gần.
Trong chuyện này Chu Quyên có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Cô muốn thoát khỏi hai người này, thì nhất định phải rời khỏi xưởng may.