Hàn Lặc đối với tài nấu nướng của mình tràn đầy tin tưởng.
Túc Miểu bán tín bán nghi, có chút hối hận vì tham chút tiện lợi. Nhưng lời nói đã nói ra rồi, cho dù cô từ trước đến nay không đem da mặt coi vào đâu cũng không có ý tứ sẽ lật lọng.
"Vậy được rồi." Cô lướt qua Hàn Lặc tiến lên mở cửa, nghĩ đến phòng bếp rỗng tuếch, nói: "Hôm nay đoán chừng không được rồi, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn."
Đừng nói rau quả, đến lương thực dầu muối đều không chuẩn bị.
"Túc Trì có phải là anh trai của cô không đấy, cũng không chuẩn bị cho cô thật tốt?" Hàn Lặc nhe răng, trên mặt thập phần ghét bỏ.
Trên mặt viết "Anh trai cô thực không xứng chức" chữ, Túc Miểu nhất thời không nói nên lời.
Thiếu niên, còn khá quen thuộc ah!
Hàn Lặc cũng không phải là thực sự lắm mồm, đây không phải là xem Túc Miểu thành người một nhà sao.
Đối với người của mình anh ta từ trước đến nay rất bao che khuyết điểm, lại nghĩ tới hôm qua chị dâu cô giống như cùng cô nổi lên lục đục, hai người náo loạn có chút không thoải mái, vô thức cảm thấy Túc Miểu bị bạc đãi.
Nhịn không được liền nói anh trai người ta.
"Nói đến anh trai tôi làm gì vậy?"
Túc Miểu nghiêng qua liếc anh ta, nhăn mày.
"Hắc, vẫn không thể nói?"
Hàn Lặc là ai ah, là Tiểu Bá Vương trong đại viện.
Đi đến chỗ nào đều có một đống người tâng bốc, đừng nói Túc Trì trước mắt vẫn chưa phải là anh vợ của anh ta, cho dù về sau thực sự trở thành, đối với Túc Miểu nói lời không tốt anh ta cũng tức giận.
Lão đầu tử thường giáo huấn anh ta, giúp lý không giúp thân, mọi thứ đều hỏi rõ lý do rồi lại luận đúng sai.
Có thể để cho Hàn Lặc hắn ở đây, những câu kia đều là nói nhảm.
"Tôi đây là vì cô mà bênh vực kẻ yếu, tiểu miêu nhi cô không có lương tâm."
Trên mặt Túc Miểu nóng lên.
Cô không phải là người ngốc, tự nhiên nghe ra được những lời này của Hàn Lặc là bất bình thay cô, nhưng vẫn không vui vì anh ta tùy ý bắt chuyện với người khác.
Lộ ra cô... cũng giống như Ðát Kỷ vậy.
Cô xem xét giọng điệu của mình, nhẹ giọng mở miệng: "Anh trai chị dâu bình thường đều có công tác của mình, những chuyện nhỏ nhặt này tôi tự mình có thể làm được, không cần mọi chuyện đều phiền toái bọn họ."
Bất quá, Túc An rất hận cô.
Hận cô chiếm đoạt thân phận của cô ta, hận cô được người nhà che chở sủng ái mười lăm năm.
Túc Miểu tâm như gương sáng, biết được đây là tai bay vạ gió, nhưng người khác lại không biết.
Thế nhân từ trước đến nay luôn đồng tình với người yếu thế hơn, cảnh ngộ của cô cùng Túc An thật sự là khác nhau quá nhiều. Cô nhượng bộ, người bên ngoài sẽ cảm thấy đó là đương nhiên, là cô hiểu chuyện muốn đền bù tổn thất của những khổ cực mà Túc An đã nếm qua, nếu như cô đối đầu chính diện với Túc An, những người khác chỉ biết nói cô có lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Trái lại, Túc An gây khó dễ với cô, mọi người liền cho rằng điều đó có thể tha thứ được.
Thật sự không có biện pháp nào cả.
Cũng may cô là một người lạc quan, chỉ cần người khác không đẩy cô vào ngõ cụt, cô sẽ ít lộ ra thái độ công kích.
Điều cô đang cố gắng làm là ăn ngon và mặc đẹp, cưới một người chồng tử tế, tương lai nuôi dạy con cái thành tài, sau đó có thể phụ dưỡng cô khi về già.
Túc Miểu thật sự không có tâm tư cùng Túc An đối nghịch.
Cứ dây dưa đối chọi với cô ta, cho dù có thắng cũng không được chỗ tốt gì?
Chỉ lãng phí tinh lực.
Nghĩ đến nỗi khổ tâm của cha Túc mẹ Túc khi sắp xếp tương lại cho cô, Túc Miểu không muốn bọn họ bị khó xử khi kẹp ở giữa.
Ai, ai bảo cô vừa tốt bụng vừa đáng yêu đây này.
Trong nội tâm cô thật sự nghĩ như vậy đấy, không nghĩ tới lại không cẩn thận nói ra miệng, Hàn Lặc bị chọc cho cười khúc khích, chế nhạo nói: "Nhìn không ra, cô rất tự kỷ nha."
Túc Miểu: "..."
Mặt cô càng đỏ hơn.
Mặt cô bị kéo căng, một bộ dạng "Lợn chết không sợ nước nóng", vô cùng bình tĩnh: "Cái này gọi là tự mình hiểu lấy a."
"Ha ha ha ha..."
"Anh đừng cười!"
"Ha ha ha... Được, tôi không cười, cô hiền lành, cô đáng yêu... Ha ha ha ha..." Anh nhặt được bảo vật rồi, tại sao lại có thể có một cô gái thú vị như vậy, thật không phù hợp với vẻ ngoài hấp dẫn của cô ấy chút nào.
Nghiêm trang như thế này, khiến cho người ta nghĩ rằng cô thật hài hước
Túc Miểu: "..."
Cho dù giọng nói của anh ta réo rắt êm tai, trong thời gian ngắn cô cũng không muốn tiếp tục nghe nữa.
Túc Miểu mở cửa, đoạt lấy túi đồ Hàn Lặc đang cầm: "Tôi đến rồi, anh trở về đi."
Chặn người ở ngoài cửa, ý đồ hết sức rõ ràng.
Hàn Lặc nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Tôi đi đây."
"n." Đi đi, đi đi, đi nhanh lên, vừa nhìn đã thấy tức giận rồi.
"... Thực đi nha."
Túc Miểu đặc biệt không thục nữ mà liếc mắt: "Anh đến cùng có đi hay không?"
"PHỐC." Hàn Lặc buồn cười, thân hình nghiêng một cái với vào cửa, nói: "Tôi ở ngay tại số mười tám, chút nữa tôi sẽ đưa cơm tới, cô nhớ mở cửa."
"Không cần, tôi đến tiệm ăn."
Túc Miểu lắc đầu, mới biết nhau ngày hôm qua, cô không có thói quen trở nên thân thiết quá nhanh.
Hàn Lặc: "Tiệm cơm quốc doanh sáu giờ đã tan tầm, tiệm ăn ở xung quanh buổi tối cũng không mở cửa."
“Canh củ sen ninh cả buổi chiều, củ sen mềm ngọt, vị sườn mềm và thơm. Uống một ngụm gần như là sướng hơn cả thần tiên ...… "
Giọng điệu của anh chậm rãi, và với sự miêu tả của anh, rất nhanh Túc Miểu cũng muốn chảy nước miếng ra rồi.
"Thực sự không ăn?"
"..." Túc Miểu vùng vẫy một hồi lâu, quyết định vì mỹ thực vứt bỏ tiết tháo: "Ăn!"
Hàn Lặc chứng kiến quá trình cô từ kiên định đến gian nan giãy dụa lại đến đầu hàng, sự vui vẻ đã vọt tới yết hầu lại bị anh nhanh chóng ép trở về.
Không thể cười, nếu cười cô sẽ lại muốn giận.
Cửa lớn chậm rãi đóng lại, xác định tiếng bước chân dần dần đi xa, Hàn Lặc mới nhẹ mỉm cười.