Cho tới bây giờ không có ai giống như Túc Miểu, cho anh một loại cảm giác "Ah, đúng rồi, chính là cô ấy".
Toàn thân chỗ nào cũng giống như lớn lên rồi khảm vào ở trong lòng anh vậy.
Đêm qua Hàn Lặc lăn lộn khó ngủ, suy nghĩ cả đêm không biết có phải do chính mình là đơn thuần háo sắc hay không.
Anh đã từng gặp những cô gái có bề ngoài xinh đẹp, phẩm cách ưu tú lại càng không thiếu, nhưng làm cho anh mới gặp mặt một liền tim đập thình thịch, cả ngày nhớ thương cũng chỉ có cô.
Anh hoàn toàn tin tưởng mình không phải là gặp sắc nảy lòng tham.
Nếu không sẽ không vì biết được cô cùng Tưởng Lục có hôn ước liền cảm thấy tiếc nuối. Càng sẽ không vì nghe được hai anh em Thẩm Mãnh nói chuyện Túc gia ôm sai con, một khắc biết được cô không phải là con gái ruột của Túc gia này, mà có cảm giác phấn khích như vừa trở về từ cỗi chết.
Hàn Lặc không phải là người làm việc đàng hoàng, bạn bè của anh tự nhiên cũng không phải những người ưu tú gì.
Nghe xong Hàn Lặc hỏi chuyện Túc gia, mọi người ăn ý cười cười, nhanh chóng liên tưởng đến Tưởng Lục, vô cùng đắc ý nói: "Người anh em yên tâm, chuyện lớn như vị hôn thê bị thay đổi như vậy, bọn này khẳng định sẽ thông báo cho Tưởng Lục đầu tiên rồi, hắn không phải tự xưng là quân tử sao, chúng ta liền nhìn xem hắn xử lý quan hệ giữa người tiền nhiệm và người hiện tại như thế nào."
Đám người này đều là con cháu trong quân đội này đấy, gia cảnh nhân mạch đều có, đều là những người thích gây náo loạn, coi trời bằng vung, ai cũng không cần biết. Nhưng luận về nghe ngóng tin tức, người bình thường thật đúng là không thể so sánh với bọn hắn.
Thêm nữa, từ xưa tới nay học tra cùng học bá luôn không đội trời chung.
Con người Tưởng Lục này vẫn thích nói đạo lý, Hàn Lặc cùng đám bạn xấu của anh ta thực sự không thể nhìn bộ dạng “giả tạo” của anh ta.
Thường xuyên qua lại liền kết thù kết oán rồi.
Nghe xong việc này lập tức xoa tay muốn gây sự, một đoàn người Thẩm Mãnh bật hết hỏa lực mà trào phúng Tưởng Lục.
Lúc này gặp náo nhiệt lại không chê lớn chuyện còn gọi điện thoại cho Tưởng Lục đang ở ngoại tỉnh, cố ý nói cho hắn biết cái tin tức "Tốt" này.
Tưởng Lục biết được tin tức đầu tiên liền gọi điện thoại về nhà, nghe máy chính là em gái Tưởng Cầm.
Tưởng Cầm không thích Túc Miểu, biết được Túc Miểu bị đuổi ra khỏi cửa còn muốn đốt pháo pháo chúc mừng, nhưng cô ta lại càng chướng mắt Túc An.
"Anh, chuyện này là sự thật, Túc Miểu thật sự không phải là con gái chú Túc. Em lừa anh làm cái gì, đều đã truyền khắp trong đại viện. Bất quá một người khác anh cũng không được cưới về nhà, anh không biết, cái cô Túc An kia làn da đã đen còn thích mặc váy màu hồng nhạt, quê mùa chết mất."
" Cô ta gần 18 tuổi mà chú Túc còn muốn đưa cô ta đến trường trung học, nếu là em sẽ xấu hổ muốn chết. Dù sao, em cũng không muốn cô ta là chị dâu mình, đi ra ngoài bị người ta cười đến chết "...
Tưởng Cầm gào to một hồi, Tưởng Lục nghe được mà đau đầu: "Đợi buổi tối mẹ trở về, em nói bà ấy gọi điện thoại lại cho anh."
Tưởng Lục từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, ở trong lòng luôn xem thường mấy người Hàn Lặc. Cho rằng bọn họ cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, hung hăng càn quấy, đưa hắn cùng những người này gom vào cùng một chỗ, hắn liền cảm thấy nhục.
Hắn thói quen nhìn xuống bọn hắn, cho rằng mọi người tương lai sẽ không đạt tới cùng một cấp độ.
Nếu là gióng trống khua chiêng mà phản bác, ngược lại lộ ra hắn quá mức coi trọng mấy người phú nhị đại thất bại này.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút manh mối nào, trong lòng vẫn là tức giận đấy. Buổi tối cùng mẹ Tưởng gọi điện thoại, loại cảm xúc tức giận này lại tăng thêm vài phần.
Hắn cho rằng lúc này là cơ hội tốt nhất để đưa ra việc giải trừ hôn ước, không nghĩ tới một lần nữa bị cự tuyệt.
"Vì cái gì?"
Đầu bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc: "Con muốn giải trừ hôn ước, có phải là đã vụng trộm kết giao bạn gái?"
Tưởng Lục nghẹn lời: "..."
Không khí trở nên yên tĩnh, hai mẹ con ai cũng không mở miệng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở gây áp lực lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, mẹ Tưởng hỏi: "Là thiên kim nhà ai?"