Nghiêm túc mà nói, hiện tại cô cùng Hàn Lặc cũng không phải là quá quen thuộc, nhưng hắn lại thản nhiên gọi như vậy, khiến cho chính mình cùng hắn giống như có một mối quan hệ đáng xấu hổ vậy.
Nhưng nói trở lại, nếu như cô một chút ý nghĩ cũng không có, ngược lại là có thể ngay thẳng mà nói chuyện, đánh đòn phủ đầu, mắng Hàn Lặc cố ý làm xấu thanh danh của mình.
Có thể Túc Miểu cũng có tính toán của chính mình.
Cô còn suy nghĩ đem Hàn Lặc trở thành con cá lớn nhất đươc nuôi trong hồ nước kia, sao có thể đem sự tình làm đến quá tuyệt.
"Đoán chừng uống say đi nhầm cửa rồi, mẹ, để con đi xem." Túc Miểu cẩn thận nhìn Liễu Ngọc Tú, thanh âm nói chuyện rất lớn, như sợ người ở bên ngoài không nghe thấy vậy.
Liễu Ngọc Tú nhìn về phía cửa, lại nhìn co gái đang giấu đầu hở đuôi, sao còn không rõ có chuyện ẩn giấu trong đó.
Hiện tại cũng không vội mà trở về nữa.
Bà kéo cửa ra, ngược lại muốn nhìn tên nhóc con miệng lưỡi trơn tru ở bên ngoài.
Cửa lớn phát ra tiếng "Két…" nặng nề.
Từ khe cửa vừa kéo ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Liễu Ngọc Tú.
Liễu Ngọc Tú kinh ngạc hé miệng: "Hàn Lặc! ! Tại sao lại là cậu?" Ánh mắt dời xuống, tay trái mang theo một ít cá trích, tay phải là đậu hũ cùng hành lá.
Liễu Ngọc Tú không nói nên lời, không ngờ đồ trong phòng bếp không phải là con gái dùng a.
Bà quay đầu, lại đánh giá người đang chuyên chú nhìn mấy con kiến trên mặt đất, Túc Miểu: "Niếp Niếp, các con biết nhau từ lúc nào vậy?"
Túc Miểu da mặt nóng lên, xấu hổ không dám ngẩng đầu, tròng mắt đảo tới đảo lui, chính là không nhìn Liễu Ngọc Tú.
Thấp giọng nói: "Ngày đó dọn nhà liền biết đấy, anh cả gọi anh ta giúp con khuân đồ mà."
Liễu Ngọc Tú: "..."
Rất tốt, thằng cả dẫn sói vào nhà, cũng quá thiếu đánh rồi đấy.
Hàn Lặc cười tiến lên hai bước: "Dì Liễu, Túc Miểu đi đứng không tiện, cháu gần đây vừa đúng lúc ở bên này cùng ông ngoại, cũng thuận tay chuẩn bị cơm cho cô ấy. Cháu cùng cô ấy đều là cùng một cái đại viện lớn lên đấy, cũng coi như thanh mai trúc mã, dì không cần lo lắng."
Cái gì mà cùng nhau lớn lên, thật sự là khoác lác không cần chuẩn bị bản thảo.
Lúc hắn xuống nông thôn, cô vẫn còn chơi bùn nhảy dây đây này.
Hàn Lặc cong môi, chớp mắt với cô. Liễu Ngọc Tú cũng không bỏ lỡ hành động nhỏ mờ ám của hai người, bà là người từng trải, cũng đã từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ, sao còn không hiểu chút mập mờ này giữa hai người.
Nhất thời chỉ cảm thấy lỗ tai "Ông ông", có chút không kịp phản ứng rồi.
"Tới tới tới, vào phòng ngồi." Liễu Ngọc Tú thò tay muốn tiếp nhận đồ ăn trong tay Hàn Lặc, lại bị tránh đi, "Dì Liễu để cháu làm là tốt rồi."
Liễu Ngọc Tú ngẩn người, quay người gọi Túc An: "An An, con tới trường tiểu học đón Nhạc Nhạc về nhà trước, chờ chị dâu con trở về nói với con bé một tiếng mẹ ở bên này."
Túc An không muốn đi, nhưng cô ta không tìm được lý do.
"Nha."
Cô ta chậm rãi bước đi, do dự lại do dự, vẫn không muốn bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của Túc Miểu. Cô ta cũng biết rõ Liễu Ngọc Tú không thích cô ta lòng dạ hẹp hòi, không trực tiếp nói Túc Miểu, mà chỉ biểu đạt lòng hiếu thảo của mình: "Mẹ, con trước đón Nhạc Nhạc trở về, lát nữa lại tới nữa đón mẹ."
"Không cần, lại mất nửa giờ đi đường, tự mẹ sẽ trở lại."
"Trời tối con lo lắng."
Hàn Lặc kịp thời chen vào nói: "Dì Liễu, đợi chút nữa cháu cũng muốn quay trở lại phố Ngô Đồng một chuyến, cháu đưa dì qua a."
Túc An giật mình, nhìn Hàn Lặc vẻ mặt cảm kích: "Anh Hàn, mẹ của tôi liền làm phiền anh rồi."
Túc Miểu nghe xong câu "Anh Hàn", trên cánh tay đều nổi da gà.
Lại nhìn biểu cảm xấu hổ trên mặt cô ta, nhịn không được nhăn mày.
Cảm thấy không được tự nhiên.
Hàn Lặc quét mắt liếc Túc An, không nói gì, mà quay người nhìn Túc Miểu, hỏi: "Buổi tối làm canh đậu hũ cá trích, ăn không?"
Hắn không để ý đến Túc An.
Cặp lông mày đang nhíu lại của Túc Miểu thoáng chốc liền buông ra, cô đột nhiên cảm giác được những bông hoa trong sân nở thật đẹp, tâm tình cũng vui vẻ, không khí xung quanh tràn ngập bong bóng màu hồng, giống như…
Bầu trời tối tăm mịt mù đột nhiên trở nên trong xanh lại thường, thật vui vẻ ngoài dữ liệu.
Túc Miểu nhanh chóng đáp lại: "Muốn ăn."
Hàn Lặc cười: "Dì Liễu cũng cùng ăn a."
Lời này nói ra, giống như hắn mới là chủ nhà ở đây vậy.
Liễu Ngọc Tú cảm thấy buồn cười, cái tiểu bá vương ở trong đại viện này xuống nông thôn vài năm cũng không sửa đổi được tính cách, dù là nói chuyện hay làm việc vẫn bá đạo như vậy, ở trước mặt con gái bà một chút cũng không thu liễm.
Mà Niếp Niếp ngốc nghếch nhà bà, chỉ nhìn chằm chằm vào con cá, mặt mày hớn hở, căn bản không chú ý tới tâm cơ của tên nhóc Hàn gia này.
"Niếp Niếp, con mang đồ vào trong phòng bếp đi."
Hàn Lặc vội nói không cần, rồi tự mình mang đồ đi vào phòng bếp. Liễu Ngọc Tú lại nhìn Túc Miểu, hắc, không tim không phổi mà sờ cây Đinh Hương bên cạnh tường viện, tức giận thò tay đâm vào trán cô: "Con cùng Hàn Lặc đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?"
Túc Miểu nhún vai: "Chính là mới quen mà thôi, cũng xem như là bạn a."
Liễu Ngọc Tú thấy bộ dạng không sao cả của cô, cũng muốn tắc nghẽn cơ tim rồi.
"Con biết rõ Hàn Lặc là người như thế nào sao, con cũng dám cùng hắn làm bạn bè?"
Túc Miểu: "Hai con mắt hai lỗ tai, một cái cái mũi một cái miệng, cũng là dạng người bình thường giống con rồi."
Liễu Ngọc Tú: "..."
"Con nhóc chết tiệt nhà con thì biết cái gì!" cô giáo Liễu tao nhã cũng nhịn không được nữa, nói tục rồi.
Cha hắn là Hàn Đại Nghiệp là lão cách mạng, đã tham gia chiến tranh giải phóng, cũng đã tham gia vào cuộc chiến chống Mỹ, là lão thủ trưởng của nhiều người trong đại viện.
Mẹ ruột là Đàm Mỹ Phân, là vợ hai, so với Hàn Đại Nghiệp nhỏ hơn mười lăm tuổi.
Được tổ chức giới thiệu gả cho đoàn trưởng Hàn. Theo lý Đàm Mỹ Phân trẻ trung xinh đẹp, cha lại là tham mưu trưởng của quân đoàn Tây Bắc, muốn tìm loại đàn ông nào mà không được ah, tại sao phải tìm một người đã từng kết hôn một lần, làm mẹ kế cho người ta.
Điều này cũng liên quan đến một sự kiện trong quá khứ.
Đàm Mỹ Phân ra đời sau cuộc kháng chiến toàn dân, lúc đó Đàm gia không chỉ có đàn ông trong nhà muốn tòng quân, con dâu cùng con gái cũng tham gia vào măt trận cách mạng. Mẹ của Đàm Mỹ Phân là Đổng Thu Hoa phu nhân vẫn ở tại Thượng Hải làm công tác thu thập tình báo.
Với tư cách là một người con của tổ quốc, Đổng Thu Hoa đã tận tâm tận lực phụng sự đất nước. Đồng thời với tư cách là một người mẹ, bà ấy cũng muốn bảo vệ đứa con gái mình vừa sinh ra một mạng. Liền tìm cách nhờ người đem đứa bé gửi nuôi ở nhà một bà con xa, nghĩ đến sau khi chiến tranh kết thúc lại đón trở về.
Lúc đó, bà ấy cũng không xác định được mình có thể còn sống mà trở về hay không, bà ấy đã làm xong tư tưởng giác ngộ hy sinh quên mình cho cách mạng.
May mắn chính là, bà ấy vẫn còn sống để nhìn thấy ánh bình minh, chồng bị mất một cánh tay những cũng bảo vệ được mạng sống.
Không may là, sau khi Hành Dương rơi vào tay giặc đã mất tin tức của con gái.
Lúc tìm về Đàm Mỹ Phân đã là cô gái mười tám tuổi rồi.
Đàm gia nghĩ tới thay Đàm Mỹ Phân ở trong bộ đội chọn một người trẻ tuổi tương tự, e ngại Đàm gia, đối phương ít nhất sẽ không khi dễ cô.
Nhưng cô ấy lại hết lần này tới lần khác chọn trúng Hàn Đại Nghiệp lúc ấy đã thăng làm đoàn trưởng.
Đổng Thu Hoa áy náy ah, lại không thể bức bách cô ấy, nên đã phải đồng ý rồi.
Người Đàm gia lúc này chuẩn bị không ít của hồi môn.
Phía trước Hàn Lặc còn có một anh trai, hai chị gái, đều là con do vợ trước của Hàn Đại Nghiệp sinh ra.
Tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng mấy người anh chị phía trước đối với Hàn Lặc phi thường chiếu cố. Nhưng người Đàm gia lại cảm thấy hắn sẽ bị bắt nạt, cứ ba năm ngày lại đem người đón đi.
Điều này lại thực sự bó tay rồi, trực tiếp nuôi ra một tiểu bá vương coi trời bằng vung, từ nhỏ liền thích gây chuyện thị phi, đánh nhau như muốn chết luôn vậy, không ít lần làm Hàn thủ trưởng nổi trận lôi đình.
Một người như vậy, con gái lại còn nói bọn họ là bạn bè? ?