"Niếp Niếp, nghe lời mẹ nói..., Hàn Lặc không phải là người dễ đối phó, sau này chớ cùng hắn tiếp xúc nha con?"
Túc Miểu chăm chú nghe xong, sau khi nghe xong cô lại càng mơ hồ.
Túc Miểu: "Mẹ, nghe ý của mẹ, Đàm gia rất có khí khái ah, gia đình vĩnh viễn là lựa chọn thứ hai. Một gia đình như vậy thật sự sẽ đem Hàn Lặc nuôi thành một người không nói đạo lý, quần là áo lượt sao?"
Cô biết Hàn Lặc, miệng nói chuyện lỗ mãng một chút, hư hỏng một chút, nhưng hành vi cử chỉ một điểm cũng không có vượt khuôn phép.
Túc Miểu lắc đầu: "Bà ấy khi được đón trở về đã trưởng thành, tính tình kỳ thật đã định rồi...." Nói xong, Túc Miểu dừng một chút, liếc nhìn Liễu Ngọc Tú, Liễu Ngọc Tú lập tức hiểu câu nói chưa hoàn thành của cô, trong lúc nhất thời lại có chút sợ.
An An chẳng phải cũng tương tự Đàm Mỹ Phân sao? Con bé hiện tại luôn tập trung tinh thần gả cho Tưởng Lục, biết rõ Tưởng gia không có ý tứ này, vẫn không chịu buông tha.
Nếu chiều chuộng một cách mù quáng, để cho con bé tiếp tục lệch lạc, tương lai chắc chắn sẽ ngày càng chật vật, tự hủy hoại cuộc đời của chính mình.
Lão Túc nói đúng, cha mẹ chiều con, cần tính toán xa hơn!
"Niếp Niếp, con thật sự đã trưởng thành."
Túc Miểu kéo tay của bà, hé miệng cười nói: "Mẹ, kỳ thật người ta cũng không tệ lắm đấy. Mẹ xem, lớn lên đẹp mắt, cũng không chênh lệch bao nhiêu so với các anh trai; nguyện ý nấu cơm cho người bạn mới quen, nói rõ hắn là người nhiệt tình; còn có thể nói thật dễ nghe dỗ cho người khác vui vẻ, cùng hắn ở chung rất nhẹ nhõm đấy."
Liễu Ngọc Tú hỏi dò: "Thật không có tâm tư khác?"
Túc Miểu lắc đầu: "Tạm thời không có."
Về phần sau này có hay không, cô cũng không dám cam đoan.
Cô thật sự cảm thấy điều kiện của Hàn Lặc rất không tồi, so với người cô thiếu chút nữa đã đính hôn Văn Tam công tử càng được lòng cô hơn.
Liễu Ngọc Tú: "Con gái tìm chồng phải thận trọng, không thể chỉ xem mặt, cũng không thể chỉ nhìn gia thế đối phương, phải xem nhân phẩm của hắn, xem hắn có phải là người đứng đắn như vậy hay không."
Mấy cô gái nhỏ thích bề ngoài, không quan tâm Hàn Lặc dựa vào có đáng tin cậy không, có phải thật sự không cần tiến bộ như vậy hay không, người muốn gả cho hắn xác thực không ít.
Từ năm trước hắn trở về thành phố, Đàm Mỹ Phân luôn luôn sắp xếp thân cận cho hắn.
Mới đầu còn có người khác giúp đỡ tác hợp giới thiệu, không đến ba tháng, nhắc tới chuyện tìm vợ cho Hàn Lặc, mấy nhóm chị dâu thích làm mối trong đại viện quả thực bị hắn làm cho biến sắc ah, nhao nhao khoát tay bỏ chạy.
Làm mai mối cho người khác là chuyện tốt. Cho Hàn Lặc thì không chỉ tự tìm đau khổ, còn đắc tội người ta.
Con gái nhà người ta đầy chờ mong đến nơi gặp mặt, mỗi lần đều là khóc trở về, không có một con cá nào lọt lưới.
Lén hỏi thế nào thì mỗi người đều xấu hổ và giận dữ muốn chết, mắng to Hàn Lặc không phải là thứ gì tốt.
Về phần hắn đến tột cùng đã làm cái chuyện thất đức gì, các cô gái đều hổ thẹn không mở miệng, ngược lại trở thành một câu đố vẫn chưa được giải đáp.
Tên nhóc Hàn gia kia khiến người khác đau đầu như vậy, Niếp Niếp ngàn lần vạn lần đừng nhìn đến hắn.
Túc Miểu nghe vậy rât vui.
Trong lòng tự nhủ về sau bắt được cơ hội, nhất định phải hỏi một chút hắn đến cùng đã làm trò gì khiến cho người người oán trách như vậy.
Cô nghĩ nghĩ: "Nhân phẩm là thứ nhìn không thấy sờ không được, lại có một số người đặc biệt có thể ngụy trang đấy, vẫn là xem mặt cùng gia thế là tốt nhất."
Gia thế tốt có thể thỏa mãn đời sống vật chất, khuôn mặt dễ nhìn có thể làm cho thể giới tinh thần của cô trong lành hơn.
Hoàn mỹ.
Liễu Ngọc Tú: ". . ."
"Nếu có người bởi vì bề ngoài của con mà theo đuổi con, con cũng không cảm thấy hắn nông cạn, hoài nghi dụng tâm của hắn sao? Niếp Niếp, suy bụng ta ra bụng người, con cũng hi vọng đối phương là bởi vì ngưỡng mộ phẩm cách của con mới theo đuổi con, không phải sao?"
Điều này đã làm cho Túc Miểu trầm mặc một hổi lâu.
Hai tay chống lấy đôi má, dùng ngữ khí không xác định nói ra: "Chắc có lẽ con sẽ không hoài nghi, cũng sẽ không mất hứng. Bề ngoài cùng nội tại đều là của con, không thể đều thích cả hai sao? Nếu như cần phải chọn một, con ngược lại tình nguyện để hắn nhìn trúng bề ngoài của con."
Liễu Ngọc Tú hoàn toàn không hiểu con gái có thể không đứng đắn như vậy.
Vắt hết óc cô gắng nắn chỉnh lại tư tưởng của cô, chỉ thấy cô càng nói càng hùng hồn: "Chỉ cần tốn một chút tinh lực nho nhỏ, bề ngoài xinh đẹp ít nhất có thể bảo trì hai mươi năm, ba mươi năm. Con cũng không dám cam đoan đức hạnh có thể mãi mãi không thay đổi. Mẹ, mẹ lúc hai mươi tuổi cùng với mẹ của bây giờ nếu đối với cùng một sự việc cách nhìn vẫn luôn đồng nhất sao?
Con đoán là không biết.
Mẹ, kỳ thật đàn ông mới là người dễ thay đổi, lúc thích người sẽ thấy đáng yêu, lúc không thích rồi liền cảm thấy dáng vẻ đó rất kệch cỡm; đồng thời bọn hắn cũng rất đơn giản, đối với sắc đẹp khó có thể kháng cự."
"Bất quá, vậy cũng không phải tội ác tày trời, đến lượt con, con cũng thích lớn lên đẹp mắt đấy."
Cùng người đẹp mắt ngồi ăn, cô có thể ăn nhiều hai chén cơm đây này.
Liễu Ngọc Tú đã không nói nên lời.
Mới nghe sẽ thấy nói năng bậy bạ, nhưng suy nghĩ cẩn thận, cũng không phải là không có đạo lý.
Càng nghĩ càng đau đầu, bà quyết định sau khi trở về liền cùng cha bọn nhỏ nói chuyện, lại để cho hắn tới làm công tác tư tưởng cho con gái.
"Tốt rồi, mẹ đi phòng bếp xem một chút, con ngồi đó nghỉ ngơi đi, đừng ở đây học theo con gà đứng một chân." Tranh thủ thời gian thay đổi chủ đề.
"Nếu không, con cũng đi phòng bếp xem hai người nấu cơm?"
Liễu Ngọc Tú không nói lời nào, liền nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến nỗi làm cho Túc Miểu chột dạ, yếu ớt nói: "Được rồi, con không đi."
Cô đi một bước, lại quay đầu liếc mắt nhìn, động tác so với con rùa đen còn chậm hơn.
Liễu Ngọc Tú hai tay khoanh trước ngực, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, để chắc chắc cô không thể làm ra trò yêu thiêu thân gì nữa.
Túc Miểu: ". . ."
Chết bần đạo không bằng tử đạo hữu.
Hàn Lặc vẫn là tự mình đối mặt với lửa giận của Liễu lão sư a.
Ai bảo hắn to gan lớn mật, muốn thông đồng với mình đây này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ nhân vật chính có một cái sọt ngụy biện ~~~~