WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 47: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Bắt Nạt Tôi.

Chương 47: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Bắt Nạt Tôi.

Túc Miểu muốn tìm Hàn Lặc giải thích nghi hoặc, nhưng trong lòng vẫn có vài phần không được tự nhiên, cô nhịn không được nghĩ chính mình có phải là quá mức ỷ lại vào sự trợ giúp của Hàn Lặc hay không. Hàn Lặc ở trước mặt mẹ nói thích cô, tuy tạm thời cô không muốn đáp lại, nhưng trong lòng đối với địa vị của Hàn Lặc đã nổi lên biến hóa rõ rệt.

Anh không liên quan gì đến cô.

Nhưng cô vẫn nhịn không được dùng tiêu chuẩn "Đối tượng" mà đối đãi với Hàn Lặc.

Nói thực ra, bất kể là gia thế, hay là cách đối nhân xử thế, hay là phù hợp về mặt khẩu vị, đều cực thỏa mãn lòng hư vinh của cô.

Cảm giác được lấp đầy trong lòng này còn thích thú hơn khi biết đối tượng mà Văn công tử đến cầu hôn chính là mình chứ không phải những người chị em khác.

Nhưng khi nghĩ rằng mình còn chưa được nhìn thấy nhiều thanh niên tài năng khác, Túc Miểu lại không thể hạ quyết tâm, phân vân không biết có nên đáp lại sự ái mộ của Hàn Lặc hay không.

Cô luôn cảm thấy rằng nếu cô không nhìn thêm một vài người nữa thì thật lãng phí khi cô được đến thời đại có sự khoan dung chưa từng có với phụ nữ này.

Vừa nghĩ tới đàn ông có thể chọn chọn lựa lựa, muốn cưới vợ liền cưới vợ, muốn nạp thiếp liền nạp thiếp, phụ nữ thì luôn phải một lòng. Cuối cùng, ngay cả khi chồng chết cũng phải kiếm cho gia tộc một đền thờ trinh tiết.

Túc Miểu cũng muốn học hỏi tình yêu tự do phóng túng của những người đàn ông này.

"Cô muốn nói cái gì sao?" Hàn Lặc đột nhiên hỏi.

Túc Miểu ngẩng đầu nhìn anh, Hàn Lặc cũng nhìn cô, trời đã dần tối, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của anh luôn sáng ngời như vậy, giống như có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô.

Cô mấp máy môi, nhịn không được trốn tránh: "... Anh biết người ở văn phòng thành phố sao? Bọn hắn có dễ ở chung không ah, tôi sắp phải đi làm, có chút... Sợ."

Hàn Lặc tiện tay ngắt một cái lá cây bạch quả ngậm trong miệng: "Bên trong văn phòng thành phố đều là một nhóm bà thím lớn tuổi, thường chịu trách nhiệm làm trung gian hòa giải mối quan hệ giữa những người hàng xóm, ngược lại không khó ở chung, nhưng công tác này có đôi khi sẽ đắc tội với người khác đấy."

Túc Miểu: "Vì cái gì, tôi không rõ."

Hàn Lặc liếc cô, cười: "Cô thử nghĩ xem, cha mẹ đánh con cái quá nhiều, các cô phải quản. Đôi vợ chồng nào đó nhao nhao đòi đánh nhau, các cô cũng phải quản, nhà ai ném rác lung tung, các cô vẫn phải quản... Đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng giày vò đến không thoải mái."

Khuôn mặt nhỏ của Túc Miểu nhăn thành một đoàn, cái này, cái công tác này cô có thể không làm được không?

Trước kia cô từng mấy lần đưa ra lời khuyên, nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại, không chỉ thất bại, di nương cùng muội muội ruột còn cho rằng cô ngồi ở một bên châm chọc, đã hận cô đến tận xương tuỷ rồi. Nếu không trong điều kiện, phu nhân không có con trai, phụ thân lại thập phần coi trọng anh cả, cô vốn có thể có một mối hôn sự tốt. Nhưng di nương lại tình nguyện đồng ý kế hoạch của phu nhân, để cho cô làm đá kê chân của anh cả, cũng không muốn thay cô suy nghĩ một chút.

Túc Miểu thực sự không có đủ tự tin để hòa giải mâu thuẫn của người khác.

Cô lo lắng càng hòa giải, vấn đề càng lớn ...

Hàn Lặc cười đến lộ ra hai hàm răng trắng: "Sợ chính mình không làm được?"

Túc Miểu bị anh ta cười đến xấu hổ, cảm thấy bị coi thường, có chút tức giận, lại không có tự tin mà chỉ có thể vô lực tức giận: "Có cái gì buồn cười ở đây, anh người này thật sự là... Anh cũng không phải là người tốt, còn nói thích tôi, anh chỉ là muốn trêu chọc tôi, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi?"

Ai ngờ Hàn Lặc ôm bụng cười cười to, nói: "Túc Miểu Miểu, xem ra trong lòng em rất rõ ràng nha."

Túc Miểu sững sờ, có chút không kịp phản ứng.

*Lời edit: Vì bắt đầu nói rõ với nhau nên xưng hô cũng dần thay đổi nha mọi người ^.^






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.