Hàn Lặc nhướn mi, chế nhạo nói: " Nếu em thực sự nghĩ rằng tôi đang trêu chọc em, em cũng không hùng hồn hướng tôi trút giận rồi. Em chính là biết rõ tôi thích em, mới không kiêng nể gì cả mà sĩ diện cãi láo đây này. Bất quá không có sao, ai bảo tôi là người thiện lương chính trực, tâm như bàn thạch, đối với tình cảm trung trinh không bao giờ thay đổi, đã vừa ý em rồi, cho dù em là người đàn bà chanh chua, tôi cũng phải đem em vào hộ khẩu nhà mình."
"..."
Phi!
Là lời con người nói sao? Cô là người đàn bà chanh chua chỗ nào rồi hả, chỗ nào ngang ngược!
Túc Miểu tức giận đến bộ ngực lên xuống phập phồng, cũng không biết nên mắng trở về như thế nào, từ ngữ mắng chửi người của cô khá cằn cỗi, nghẹn cả buổi cũng chỉ có thể nghẹn ra "Anh không phải biễu diễn" loại này lực sát thương không lớn, tính xúc phạm cũng không mạnh.
Cô cảm thấy anh ta quá phận rồi, dứt khoát vu oan cho cô!
Hàn Lặc không muốn bức cô nữa, nhìn xem sắc trời nói ra: "Tôi đi về trước."
Túc Miểu thuận miệng ân thoáng một phát, đột nhiên cảm giác được không khí xung quanh không có ngưng trệ như vậy, nhưng cô vẫn không muốn phản ứng với Hàn Lặc, không kiên nhẫn mà thúc anh ta đi mau.
Hàn Lặc: "Không tiễn tôi đi ra ngoài?"
Túc Miểu tâm loạn, nghe vậy hung ác nói: "Cái sân nhỏ lớn cỡ bàn tay như vậy, chẳng lẽ anh còn có thể lạc đường sao? Nếu như anh lo lắng về việc bị lạc, vậu tiếp tục trèo bức tường mà trở về đi, nói tôi sĩ diện cãi láo, tôi thấy anh mới là sĩ diện cãi láo."
Hàn Lặc cười: "Nhìn xem, lại nổi cáu rồi. Cô gái nhỏ, em không phải là đang thẹn thùng a?"
Túc Miểu bị anh ta chọc thủng tâm tư, trên mặt như bị phỏng, chật vật dời mắt, lớn tiếng nói: "Nói bậy, tôi sao phải thẹn thùng? Cũng không phải lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi."
Vầng trăng khuyết trên đầu dần lên cao, ánh trăng mông lung mềm mại rơi vãi xuống, ánh sáng màu bạc chảy xuôi trên khuôn mặt cô, giống như loại vải gấm thượng đẳng nhất, làm cho người ta thật muốn chạm vào một chút.
Hàn Lặc đang vui vẻ con mắt thoáng cái liền trầm xuống, anh dừng cười, khắc chế mà nghiêm túc: "Thổ lộ mà thôi, không phải là lần đầu tiên nghe? Cho nên em đã nghe bao nhiêu lần?"
Giọng nói của anh luôn được duy trì giống như bình thường nói,
Giống như chỉ là tùy tiện hỏi, không có ý gì khác, nhưng Túc Miểu vẫn cảm thấy mang theo lực uy hiếp rất mạnh, thậm chí làm cô có chút không dám phản kháng, muốn túm lấy cô tiến vào vòng xoáy ảo giác.
Cô giật mình.
Lập tức kịp phản ứng, không đúng, rõ ràng là anh ta làm cô mất hứng trước, dựa vào cái gì còn dùng loại ngữ khí này đâm cô?
Túc Miểu bĩu môi, lập tức quay mặt đi không để ý tới anh ta.
Hàn Lặc nhướn mi: "Số lần nhiều đến không đếm xuể rồi hả?"
Túc Miểu tức giận: "A, mắc mớ gì tới anh?"
Hàn Lặc mặt không biểu tình nhìn cô, đầu lưỡi chống đỡ ở sau răng hàm một hồi lâu mới đưa cái cảm giác bồn chồn bất an kia đè ép trở về: "n, chuyện này không liên quan đến tôi."
Ghen ghét trong đáy lòng như muốn hóa thân thành mãnh hổ.
Vừa nghĩ tới cô đối với ai đó có hảo cảm, cho dù là chuyện đã qua, Hàn Lặc cũng có chút không chịu được. Ý thức được chính mình đối với Túc Miểu có ham muốn giữ lấy rất mãnh liệt, sợ hãi lý trí biến mất sẽ làm cô bị thương, Hàn Lặc nhìn cô một cái thật sâu, quay người rời đi.
Túc Miểu: "..."
Uy, uy uy!
Cứ vậy mà đi rồi hả? Chẳng lẽ cô thật sự làm tổn thương anh ta rồi? Anh ta sẽ không yếu ớt như vậy a.
Có phải là cố ý giả bộ để tranh thủ lòng đồng tình của cô. Đợi sau khi cô trông mong mà hiểu lầm, anh ta lại quay đầu lại cười nhạo cô đấy, anh ta thích trêu chọc cô như vậy, chắc chắn anh ta sẽ có thể làm ra chuyện như vậy.
Cô muốn gọi anh ta, nhưng mở miệng lại gian nan như vậy, cô không thể kéo xuống mặt mũi, cũng chưa nghĩ ra sau khi gọi lại chính mình muốn nói cái gì, "Thực xin lỗi" ba chữ kia càng khó nói ra miệng.
Cô thậm chí không biết mình làm sai chỗ nào.
Hàn Lặc nói anh thích cô.
Anh cũng chủ động đối xử tốt với cô.
Cô chỉ ... không muốn xác định mối quan hệ giữa hai người một cách nhanh chóng như vậy.
Vì vậy, khi nhận thấy rằng anh ta thể hiện tư thái khó chịu, căn bản không cần động não cô đã vô thức đánh vỡ không khí mập mờ giữa hai người.
Như vậy, cũng coi như sai sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ ngỗng rất hoang mang ~~~